Hoàng Tuyết phủi phủi tay đi đến bên cạnh Tần Hoài Việt cười vui vẻ nghiên cái ô che lại những giọt mưa nặng hạt kia cho Tần Hoài Việt mà lên tiếng:
"Chú ổn không vậy,tôi thấy chú bị thương nặng lắm".
Tần Hoài Việt đưa mắt nhìn bé gái dễ thương lại đáng yêu trước mắt tay cầm cái ô trong suốt nghiên hết về phía hắn ta,dùng cả chiếc ô che cho hắn bản thân Hoàng Tuyết thì bị cơn mưa trút xuống ướt cả người.
Tần Hoài Việt lúc đó không hiểu sao tim mình lại loạn nhịp một cách kỳ lạ hắn thật sự không hiểu được màn đêm và cơn mưa như trút nước này như có một ánh sáng nhẹ chiếu lên người hắn ánh sáng này chính là cô gái bé nhỏ năm đó đã cứu cả cuộc đời hắn.
Hắn nhớ rất rõ bản thân đã đáp lại cô bé đó như một bản năng đề phòng:
"Nhóc con ngươi là ai"
Hoàng Tuyết nghe câu hỏi như vậy cũng không hề có chút sợ hãi nào mà cũng chỉ cười tươi nói:
"Cháu tên Hoàng Tuyết,cũng chỉ là một đứa trẻ 7 tuổi đến đây đi học thôi"
Tần Hoài Việt cau mày nghĩ " Hoàng Tuyết cô con gái lớn của Hoàng Thị Hắc Bang".
Tần Hoài Việt nhìn Hoàng Tuyết một lúc rồi mới nói:
"Nhóc còn nhỏ mà đã được dạy dỗ như vậy rồi sao,Hắc Bang cũng biết cách dạy dỗ thật
Hoàng Tuyết vẫn vui vẻ tươi cười cúi người xuống kiểm tra vết thương cho Tần Hoài Việt, cô vừa kiểm tra vừa nói:
"Biết làm sao bây giờ cháu phải sống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-xuan-cua-nhung-dua-con-mafia/3643895/chuong-227.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.