🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Giám khảo viên lên tiếng thông báo :

"Trận đấu cuối cùng, Tình Bang Tình Hữu Ý và Hắc Bang Ôn Dương"

Ôn Dương nghe vậy thì đứng lên rời khỏi ghế, Hoàng Băng lên tiếng:

"Anh Anh,em cẩn thận nhé"

Ôn Dương quay lại nhìn Hoàng Băng rồi cười cười cô bước xuống bậc thềm đi ngang qua Hạ Kiêu,Hạ Kiêu đen mặt gắn giọng:

"Cậu không thắng thì đừng trách tôi"

Nói xong thì Hạ Kiêu đưa tay lên,Ôn Dương chỉ mỉm cười đập tay với Hạ Kiêu rồi quay đi bước xuống đảo.Tình Hữu Ý cũng đi xuống đứng đối diện cô,Tình Hữu Ý với đôi mắt cá chết tay tay xoa xoa gáy chán đời nói:

"Xem ra tôi và nhóc phải đánh một trận nghiêm túc nhỉ"

Tình Hữu Ý nói xong đã lao về phía Ôn Dương mà đá Ôn Dương dùng tay đánh lệch cú đá sau đó xoay người dùng tay tấn công ngược lại,cả hai đấu ngang tài ngang sức cho đến khi Tình Hữu Ý ném vũ khí về phía của cô,Ôn Dương lộn người tránh toàn bộ vũ khí của Tình Hữu Ý khi cô vừa đứng vững thì có những tiếng lách cách vang lên bên tai,Ôn Dương liền nhìn thấy xung quanh cô là những quả cầu nhỏ màu vàng,Ôn Dương chưa kịp phản ứng những quả cầu đã phát nổ .

Hoàng Băng rất căng thẳng khi nhìn thấy vụ nổ còn những người còn lại thì đang rất bình tĩnh và tập trung quan sát, Tình Hữu Ý chau mày nhìn về phía vụ nổ thì thấy Ôn Dương vẫn đứng vững rồi lên tiếng:



"Còn đứng được sao"

Tình Hữu Ý tay rút ra thanh kiếm bên hông xông đến vung về phía Ôn Dương,Ôn Dương liền lập tức nhanh chân tránh né,Tình Hữu Ý nói:

"Nhóc rất giỏi kiếm mà,sao không đánh"

Ôn Dương không trả lời vung mạnh một đá về phía Tình Hữu Ý,Tình Hữu Ý dùng một tay để đỡ chân của Ôn Dương mà nghĩ "Mạnh như vậy sao,có thật sự là con gái không vậy".

Ôn Dương dùng lực đứng thẳng lên người Tình Hữu Ý và nhắm vào cắm cậu mà đá lên nhưng cậu đã tránh được,Ôn Dương xoay hai vòng trên không liên tục vung cú đá về phía Tình Hữu Ý.

Tình Hữu Ý tuy tránh né nhưng trong người lại lấy ra hai viên đá mà ném tới chân của Ôn Dương, Ôn Dương xoay người trên không mà tránh đi sau đó thuận tay rút thanh kiếm bên hông ra vung mạnh về phía Tình Hữu Ý,Tình Hữu Ý dùng kiếm mình đỡ.

Cả hai bắt đầu so kiếm thuật cả hai người đều có khả năng kiếm rất cao nhưng nếu nhìn kỹ thì Ôn Dương trên cơ Tình Hữu Ý một bậc vì cô di chuyển nhanh biết cách co giãn cơ bắp và điều khiển nhịp thở để giữ được thể lực,mỗi lúc di chuyển cô càng lúc càng nhanh cơ bắp ở tay và chân cũng bắt đầu mạnh hơn bình thường tay cầm kiếm cũng trở nên chắc chắn hơn.

Tình Hữu Ý đỡ một kiếm chém ngang hông của Ôn Dương mà nghĩ "Con nhóc này,...Nó mạnh hơn rồi".Tình Hữu Ý cũng bắt đầu nghiêm túc đánh với Ôn Dương cả hai người chém người đỡ, người đỡ người chém không ai nhượng ai tốc độ nhanh đến mức khó mà thấy.

Những người ngồi trên khán đài rất tập trung nhìn Tình Hữu Ý và Ôn Dương đọ sức họ nhìn đến không chớp mắt.Ôn Dương dưới này tay vừa chém thì đã lập tức xoay thanh kiếm một lần nữa tấn công trên cổ của Tình Hữu Ý.Tình Hữu Ý nhanh chóng dùng kiếm để đỡ sau đó ở tay phóng ra hàng loạt ám khí,Ôn Dương lộn người để tránh sau đó đạp mạnh về phía Tình Hữu Ý.

Cả hai không ai nhượng ai mà đánh rất nhanh và mạnh luôn tung chiêu ép đối phương vào đường cùng, nhưng Tình Hữu Ý không biết rằng Ôn Dương càng đánh càng hăng cô cười man rợ mà điên cuồng tấn công,Tình Hữu Ý dường như đã kiệt sức và thể lực cũng không còn nhiều nên di chuyển cũng chậm hơn mà để lộ rất nhiều sơ hở.

Được một lúc thì Ôn Dương nắm bắt được toàn bộ sơ hở của Tình Hữu Ý,cô chọn một phát dứt điểm nhưng Tình Hữu Ý dường như cũng nhận ra nên đã rút trong người ra hàng loạt sợi dây cước tấn công Ôn Dương, điều mà Tình Hữu Ý không ngờ đến là Ôn Dương rất liều mạng xông thẳng vào mớ dây cước không suy nghĩ để những sợi dây cước cửa khắp người.

Cô lao vào những sợi dây cước để những sợi dây cước cứa khắp người Ôn Dương tay cầm chặt thanh kiếm chân vung về phía của Tình Hữu Ý,đạp vào bụng của Tình Hữu Ý tiếp đó là đá vào mặt và lưng khiến Tình Hữu Ý văng ra xa mà không thể cử động được.

Giám khảo viên lên tiếng thông báo :

"Hắc Bang Ôn Dương chiến thắng"

Hạ Kiêu liền đứng dậy nói:

"Tuyệt lắm đồ bạo lực!!!"

Hàn Tử Diên cười đắc ý nói:

"Ha không hổ là một trong hai đồ điên trong nhóm"

Hoàng Băng và Cố Thanh vội vàng đứng lên chạy khỏi thuyền những người khác cũng theo sau,Ôn Dương tay ôm vết thương vẫn đang chảy máu trên vai mà loạng choạng khụy xuống vì cô thật sự đã kiệt sức rồi,Ôn Dương đã phải hoạt động hai ngày liên tục với cường độ cao mà chỉ ngủ có hai tiếng nên bây giờ cô rất mệt .

Ôn Dương vừa khụy một gối xuống thì cũng bắt đầu ngã ngang và tầm mắt tối sầm lại,Hàn Diệt Phong nhanh nhất đưa tay đỡ lấy cô nếu không thì cô đã ngã xuống đất.

Hoàng Băng chạy đến nhìn Ôn Dương đang ngủ trong tay của Hàn Diệt Phong mà lo lắng gọi:

"Em ấy ổn chứ "

Ôn Tuyền từ đằng sau tiến đến nói:

"Con bé chỉ là mệt quá nên là ngủ thôi"

Hoàng Băng nghe vậy mới thở phào nhẹ nhõm,Hạ Kiêu đứng bên cạnh nói:

"Phục thật đó ở chỗ nào cậu ấy cũng ngã ra ngủ được"

Ôn Tuyền đi lại đứng đối diện Hàn Diệt Phong rồi không cảm xúc nói:

"Đưa con bé cho tôi"

Hàn Diệt Phong đang bế Ôn Dương thì cau mày lại nhìn Ôn Tuyền sau đó Hàn Diệt Phong lùi lại một bước, không khí giữa Ôn Tuyền và Hàn Diệt Phong bắt đầu căng thẳng Hoàng Thiên cũng cảm thấy khó chịu lên tiếng:

"Để bọn ta đưa Anh Anh đi nghỉ ngơi"

Hàn Diệt Phong không biểu tình nói:

"Tôi cũng làm được "



Hoàng Thiên dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn Hàn Diệt Phong,Hàn Diệt Phong cũng chẳng kém trừng mắt nhìn Ôn Tuyền và Hoàng Thiên.Hàn Tử Diên thấy không ổn liền huých nhẹ vào tay Hàn Diệt Phong rồi nói:

"Cậu mau đưa Ôn Dương cho họ chăm sóc đi,cậu chưa gì đã muốn đắc tội với cha vợ rồi à,cậu đắc tội đừng lôi theo bọn tôi,bọn tôi không muốn con đường cưới vợ sau này đầy chông gai đâu"

Hạ Kiêu cũng lên tiếng nói nhỏ:

"Đừng quên người mà chúng ta yêu đều là con của Ôn tiền bối đó,tôi không muốn sau này Ôn tiền bối vì chuyện của cậu mà không gã Tiểu Thanh cho tôi đâu"

Hàn Diệt Phong nghe vậy cũng chỉ im lặng không cam lòng bế Ôn Dương đưa cho Hoàng Thiên, Hoàng Thiên bế Ôn Dương cùng Ôn Tuyền đi lên thuyền nhưng sắc mặt Ôn Tuyền cực kỳ không tốt,gân máu cũng bắt đầu nổi lên nghĩ "Cái đám nhóc này biết ngay là đều có ý với con mình!".

Thính lực của Ôn Tuyền tốt hơn Ôn Dương rất nhiều cho dù bây giờ ngồi trong phòng kính nói nhỏ thì Ôn Tuyền cũng nghe được huống chi là nói ở ngay trước mặt,Ôn Tuyền phải nhịn lắm để không rút súng bắn vào đầu của ba người Hàn Diệt Phong.

Cố Thanh đi ngang vỗ vỗ vai Hàn Diệt Phong nói:

"Chúc cậu may mắn, muốn làm rể nhà họ Ôn hình như hơi khó"

Cố Thanh nói rồi bỏ đi lên thuyền, Hoàng Băng cũng tiến tới nói:

"Cố lên nha"



Trận đấu hôm nay kết thúc tuy có rất nhiều không cam lòng nhưng họ cũng phải chịu vì họ không có năng lực, trận đấu ngày mai chính là hai trận đấu quyết định giữa Hắc Bang và Ẩn Bang ai cũng rất tò mò xem kịch hay của hai bang hội này.

ở trong phòng vip trên tầng hai của chiếc du thuyền Húc Minh Yên đang nằm trên đất với đầy rẫy vết thương trên người dưới sàn nhà chỉ toàn là máu của hắn, Húc Minh Yên hai mắt vô hồn nhưng miệng vẫn cười nhìn về phía Tống Diễn Ca đang ngồi trên giường,gã đưa mắt nhìn Húc Minh Yên nằm trên đất gắn giọng nói:

"Mày là đồ phế vật!Tao nuôi mày để làm gì!HẢ!!"

Húc Minh Yên từ từ ngồi dậy rồi quỳ trên đất cười khổ nói:

"Xin,lỗi Diễn Ca"

Tống Diễn Ca tức điên lên đứng khỏi giường đi nhanh tới kéo lấy mái tóc màu biển xinh đẹp của hắn,gã mạnh bạo giật tóc của Húc Minh Yên ra phía sau mà nói:

"Mày lúc nào cũng nói xin lỗi!Rồi có biết sửa hay không hay vẫn vô dụng và ngu dốt hả!!!"

Húc Minh Yên do máu ở đầu chảy ra nhiều nên hắn bắt đầu cảm thấy rất choáng váng nhưng cũng mặc kệ vì cơ thể này sớm đã không còn vẹn nguyên như trước rồi, Húc Minh Yên cười nhẹ lên tiếng:

"Là lỗi của em, làm anh thất vọng rồi"

Tống Diễn Ca hất mạnh đầu hắn xuống đất rồi lạnh nhạt lên tiếng:

"Mày là thứ vô dụng mỗi việc đánh đấm cũng không xong,tao còn cần một đứa như mày để làm gì!!!Mày chết mẹ đi cho đỡ bẩn mắt người khác!!"

Húc Minh Yên mệt mỏi nằm trên đất nghĩ "Ừm,sẽ không còn lâu nữa đâu,em sẽ không làm bẩn mắt anh nữa, Diễn Ca,...

Tống Diễn Ca ngồi xuống giường nói:

"Nếu mày đã làm không tốt thì phải chịu phạt đúng không"



Tống Diễn Ca vừa dứt lời thì từ bên ngoài có tầm bốn năm người khá cao lớn bước vào,gã lên tiếng:

"Vứt thằng vô dụng như mày cho đám đàn em chơi nát cũng không có gì đâu nhi"

Húc Minh Yên xoay lại nhìn đám người bận đồ đen đó và lời nói của Tống Diễn Ca khiến hắn có chút thất kinh nhưng rồi cũng chỉ im lặng bấu chặt tay thành ở trên đất,hơi cúi mặt xuống môi mím chặt không lên tiếng.

Tống Diễn Ca khinh bỉ nói:

"Mày chẳng phải thích nhất là được đàn ông chơi à tạo thành toàn cho mày chơi với một đám như vậy chẳng phải sẽ thú vị hơn à,mày nên cảm ơn tạo '

Tống Diễn Ca vừa nói xong thì đám người đó đã đến ngay bên cạnh Húc Minh Yên mà sờ soạn khắp người hắn, Húc Minh Yên không phản kháng cũng không gào khóc im lặng để bọn đụng chạm mình điều mà Húc Minh Yên cảm thấy đau đớn nhất bây giờ chính là người mà hắn yêu thương nhất, người duy nhất mà hắn xem là gia đình lại nhẫn tâm để người khác lăng nhục hắn ngay trước mặt mà không hề có phản ứng gì.

Tim của Húc Minh Yên quặn đau nhìn Tống Diễn Ca mà cười khổ,vốn hắn đã biết rất rõ đời này gã vĩnh viễn cũng sẽ không nhìn mình hay thương hại mình dù chỉ một chút,hắn đã sớm không muốn trông chờ gì nữa rồi.

Khi lớp áo vừa được cởi ra để lộ ra làn da trắng cùng cái eo thon dài đầy rẫy vết thương,Tống Diễn Ca nhíu mày nhìn Húc Minh Yên vẫn không phản kháng mà nằm yên để đám người muốn làm thì làm,Tống Diễn Ca tức giận ném phang ly rượu mình đang cầm khiến nó vỡ toan mà gầm lớn:

"CÚT HẾT RA NGOÀI CHO TAO!!!!"



Đám đàn em luống cuống đứng lên nhanh chóng rời khỏi phòng,Tống Diễn Ca cáu giận kéo Húc Minh Yên ném mạnh lên giường,sau đó đè lên Húc Minh Yên mà nói:

"MÀY THÈM THUỒNG ĐÀN ÔNG ĐẾN CÁI MỨC ĐÓ LUÔN SAO!!MÀY ĐẾCH QUAN TÂM GÌ MÀ CHẤP NHẬN LÀM VỚI MỘT ĐÁM ĐÓ LUÔN À!!! MÀY ĐÉO CÓ LÒNG TỰ TRỌNG HẢI!!!"

Húc Minh Yên im lặng một chút rồi giương mắt nhìn Tống Diễn Ca mà cười nhẹ lên tiếng:

"Ùm"

Tống Diễn Ca tức điên tát thật mạnh vào má của Húc Minh Yên khiến khoé miệng của hắn bật máu bên má cũng sưng tấy lên, Húc Minh Yên im lặng một chút rồi lên tiếng:

"Diễn Ca,nếu như em chết,anh có thật sự quay lại nhìn em dù chỉ một,một chút thôi không"

Tống Diễn Ca chen vào giữa hai chân Húc Minh Yên mà lạnh lùng lên tiếng:

"MÀY CHẾT LÀ MỘT CHUYỆN RẤT TỐT!!!TẠO ĐẾCH QUAN TÂM TỚI MỘT ĐỨA VÔ DỤNG LÀM BẨN MẮT XÃ HỘI NHƯ MÀY!!!CHẾT SỚM CÒN KHIẾN NGƯỜI KHÁC THẤY VUI ĐẤY!!!!"

Tống Diễn Ca nói xong thì đè Húc Minh Yên mà làm Húc Minh Yên tay nắm chặt vào ga giường nước mắt sinh lý không ngừng trào ra vì cơ thể đang chịu sự xâm phạm bạo lực, nhưng cũng mượn đó mà khóc.Tống Diễn Ca không hề biết rằng câu trả lời vô tâm này của gã sẽ khiến gã phải hối hận cả đời.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.