🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Ôn Dương đã nhanh chóng nói chuyện này cho Cố Thanh và Hoàng Tuyết thông qua tin nhắn thoại đặc biệt có trên đồng hồ của bọn họ,Cố Thanh và Hoàng Tuyết đã rất sợ hãi khi biết được chuyện này.

Cố Thanh ngồi trong phòng cả ngươi như chết lặng khi nghe Trung Gian đã đến tìm bọn họ,Cố Thanh có chút run rẩy khi nhớ đến những chuyện đẫm máu trong quá khứ.Hạ Kiêu từ bên ngoài mở cửa đi vào khiến Cố Thanh giật mình,Hạ Kiêu vui vẻ nói:

"Tiểu Thanh, Tiểu Thanh em có muốn ăn khuya với anh không,ngồi lâu như vậy chắc cũng đói rồi có đúng không "

Hạ Kiêu bên ngoài đẩy vào một chiếc xe đẩy chứa rất nhiều thức ăn đẹp mắt nhanh chóng bày lên trên bàn trước mắt Cố Thanh,Cố Thanh nhìn Hạ Kiêu tim đau rát vô cùng nghĩ “Hạ Kiêu anh thật đẹp quá, giống như ánh sáng khó vấy bẩn vậy,…Em không xứng với ánh sáng này rồi”.

Cố Thanh nhớ tới khoảng thời gian yêu nhau luôn được Hạ Kiêu chăm sóc,chở che chưa từng để cậu chịu khổ dù chỉ một chút luôn đem những gì tốt nhất cho cậu, luôn đặt cậu lên đầu quả tim để quan tâm,Hạ Kiêu thật sự,…Quá tốt đẹp cậu không với tới được.

Cố Thanh nhìn Hạ Kiêu một lúc cho đến tận lúc Hạ Kiêu ngồi xuống cạnh cậu,Cố Thanh nhìn Hạ Kiêu đang chuyên tâm gắp thức ăn cho cậu,Cố Thanh mím môi nén lại nước mắt nói:

“Hạ Kiêu,…”

Hạ Kiêu cười ngả ngớn quay sang Cố Thanh nói:

“Sao đấy,đói rồi à,hay khát nước,anh đi lấy cho em,hay muốn ăn thứ khác,hay,…”

Cố Thanh mím môi cắt ngang lời của Hạ Kiêu:

“Chúng ta chia tay đi”

Hạ Kiêu nghe câu nói của Cố Thanh thì đông cứng người làm rơi cả đôi đũa đang cầm,Hạ Kiêu như không thể tin được quay sang nhìn Cố Thanh trong bất ngờ,lắp bắp:

“Em,… Vừa nói gì,…Anh nghe lầm rồi đúng không”

Cố Thanh để giọng mình bình tĩnh quay mặt sang nơi khác nói:

“Không nghe lầm đâu,chia tay đi,tôi quen đủ rồi, chỉ có hứng thú nhất thời thôi,tôi chán cậu rồi muốn, muốn tìm người khác”

Cố Thanh gặng lòng nói ra những lời nói vô tình vì đây là cách duy nhất bảo vệ Hạ Kiêu khỏi nguy hiểm sắp tới, bởi vì sắp tới cậu phải đối mặt với cái chết không chừng nên không thể để Hạ Kiêu xảy ra chuyện được chi bằng chặt đứt từ bây giờ đi.

Hạ Kiêu không thể tin vào những gì mình nghe được nắm lấy vai của Cố Thanh quay lại để cậu đối mặt với mình,Hạ Kiêu nhìn thẳng vào mắt Cố Thanh:

“Xảy ra chuyện gì,tại sao vậy,anh không tin cái lý do vớ vẩn đó của em,em nói cho anh nghe đã xảy ra chuyện gì,…”

Hạ Kiêu không kìm nổi cảm xúc nói rất lớn Cố Thanh liền đáp:

“Không có lý do gì hết tôi cảm thấy chán cậu rồi muốn quen người khác đã được chưa”

Hạ Kiêu hai mắt đỏ hoe nhìn Cố Thanh:

“Tiểu Thanh tại sao,anh không tin lý do đó của em đâu,tại sao lại chia tay chứ,anh không tốt với em sao,hay em không hài lòng chỗ nào sao nói cho anh nghe đi”

Cố Thanh vùng khỏi tay của Hạ Kiêu nói lớn:

“Thôi đi tôi nói chán rồi từ nay không còn liên quan gì nữa,cậu cút cho khuất mắt tôi,sau này không cần xuất hiện trước mắt tôi nữa”

Hạ Kiêu nghe những lời đó mà đầu như bị ai đó đập một cái thật mạnh,lồng ngực phập phồng như bị ai đó đè nặng,anh gật gật đầu quay ra đóng thật mạnh cửa lại rời đi.

Cố Thanh nghe thấy tiếng đóng cửa mà tim rất đau,ai nói cậu không yêu Hạ Kiêu chứ,cậu yêu anh đến chết đi sống lại, yêu đến nỗi có thể hy sinh mọi thứ.Cố Thanh ngồi xổm xuống trong vô lực nước mắt thi nhau lăn dài trên gương mặt xinh đẹp của cậu,cậu vừa khóc nức nở vừa nói:

“Xin lỗi,Hạ Kiêu,xin lỗi cậu nhiều lắm,là tớ không xứng,là tớ không xứng với cậu,một kẻ chỉ trơ mắt đứng nhìn bạn bè bị giết hại một kẻ vô dụng như tớ không xứng đâu Hạ Kiêu, tìm người xứng đáng với cậu hơn tớ đi,…”

“Đây là cách duy nhất để tớ bảo vệ cậu,tớ không muốn bất cứ ai chết nữa và càng không muốn cậu cùng tớ dấn thân vào vũng bùn này,tự tớ là được rồi,… Hức,…”

"Xin lỗi Hạ Kiêu "

Sáng ngày hôm sau không khí của hai bên không tốt Cố Thanh và Hạ Kiêu không đứng cạnh nhau như bình thường nữa, Hàn Diệt Phong và Ôn Dương không cười nói nữa, Hoàng Tuyết trở nên im lặng hơn bao giờ hết.

Hàn Tử Diên và Hoàng Băng cảm thấy đã có chuyện gì đó đã xảy ra với bọn họ liền lên tiếng hỏi:

“Mọi người làm sao vậy”

Không ai đáp lại câu hỏi của Hoàng Băng bọn họ chỉ im lặng thậm chí là không liếc nhìn nhau,Ôn Tuyền từ ngày hôm qua đã biết có chuyện xảy ra nhưng y không biết là chuyện gì chỉ có thể ở yên chờ đợi Hoàng Tuyết,Ôn Dương và Cố Thanh giải thích.

Hàn Tử Diên vỗ vai Hạ Kiêu hỏi:

“Này đã có chuyện gì vậy Hạ Kiêu,cậu cà Cố Thanh làm sao vậy”

Hạ Kiêu lúc này quay sang Hàn Tử Diên lạnh lẽo nói:

“Ngậm miệng lại đi”

Hàn Tử Diên bị khí thế của Hạ Kiêu làm cho ngỡ ngàng bình thường Hạ Kiêu là người nháo nhất bây giờ lại nghiêm túc như vậy,Hàn Tử Diên nghĩ “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy chứ”.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.