🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Cố Thanh và Hoàng Băng bên này nhảy trên các cành cây thì nhìn thấy đám của Hàn Diệt Phong đi ở phía dưới bọn họ liền đáp xuống chỗ mấy người họ,Hàn Tử Diên vui vẻ khí thấy Hoàng Băng:

“Băng Băng cậu đây rồi không bị thương chứ”

Hoàng Băng liền nói:

“Vẫn ổn”

Hoàng Băng nhìn Cố Thanh và Hạ Kiêu không giống như bình thường,nếu là bình thường Hạ Kiêu sẽ lập tức nhào đến ôm Cố Thanh nhưng bây giờ thì không còn Cố Thanh thì trong đáy mắt ẩn hiện sự đau thương.

Hoàng Băng nhìn bọn họ chỉ thở dài nói:

“Các cậu có nhìn thấy Anh Anh và chị hai mình không”

Hàn Tử Diên nhìn Hàn Diệt Phong rồi nhìn Hạ Kiêu lại bất lực lên tiếng:

“Thật ra bọn tôi đã gặp Hoàng Tuyết nhưng không hiểu sao Hoàng Tuyết nói mấy câu kỳ lạ rồi đã tự mình tách ra rồi, còn Ôn Dương vẫn chưa tìm được”

Hoàng Băng nheo mắt nói:

“Những câu kỳ lạ”

Hàn Tử Diên liền nói:

"Nói là hiện tại bọn họ đều đang gặp nguy hiểm nên không thể đi cùng "

Hoàng Băng lập tức không nhịn được nữa quay sang nhìn Cố Thanh nói:

“Cậu chịu nói chưa Tiểu Thanh”

Cố Thanh im lặng quay lưng về phía bọn họ nói:

“Tôi đã nói rồi các cậu đừng tham gia chuyện này”

Cố Thanh định nói gì đó thì đồng hồ thông mình liên lạc của cậu và Ôn Dương vang lên,Cố Thanh bấm nghe giọng Ôn Dương liền vang lên:

“Tiểu Thanh nếu đang đứng gần nhóm của chị Băng thì tránh xa đi họ đến rồi,đừng ở gần nhóm của chị Hoàng Băng nữa nhanh lên”

Cố Thanh nghe vậy cũng ngạc nhiên sau đó nhanh chóng tắt máy lập tức muốn chạy đi nhưng đã bị Hạ Kiêu nắm chặt cổ tay lại,Cố Thanh bất ngờ quay sang Hạ Kiêu,Hạ Kiêu nhìn Cố Thanh nói:

“Tiểu Thanh em nói đi đã xảy ra chuyện gì,em không phải là người thích đưa ra lý do vớ vẩn để chia tay có đúng không”

Cố Thanh không đáp lại hất mạnh tay Hạ Kiêu ra rồi phóng đi mất chỉ buông lại một câu:

“Bảo vệ tốt Hoàng Băng đi”

Ngoại trừ Hạ Kiêu vẫn đang đau lòng thì những người còn lại đều dâng lên cảm giác sợ hãi và lo lắng vô cùng vì họ nghe được những gì mà Ôn Dương nói.Hàn Diệt Phong nghĩ “Rốt cuộc em đang có chuyện gì vậy mèo con”.Hạ Kiêu mím chặt môi tức giận lập tức đuổi theo Cố Thanh,đám Hàn Tử Diên lập tức theo ngay phía sau

Cố Thanh dùng tốc độ nhanh nhất để tránh né nhóm của Hoàng Băng tăng nhanh tốc độ di chuyển thật nhanh trên các cành cây khi đến một mảng rừng khác thì nhìn thấy Hoàng Tuyết và Ôn Dương đang ngồi đứng chờ sẵn, Hoàng Tuyết vội nói:

“Đi nhanh”

Cả ba người lập tức phóng thật nhanh lên cành cây khác thì một trận nổ lớn được kích hoạt chặn đứng con đường đi của nhóm Hạ Kiêu, Hoàng Băng nói lớn:

“Anh Anh!Chị hai! Tiểu Thanh!”

Bên này khi ba người cắt được nhóm của Hoàng Băng thì Cố Thanh hỏi:

“Biết bọn họ ở đâu không”

Ôn Dương liền nói:

“Tớ không biết nhưng mà chắc chắn chúng ta đang bị theo dõi vì ban nãy Thần Ưng đã tấn công tớ”

Hoàng Tuyết cau mày:

"Xạ Thủ Thần Ưng "

Ôn Dương gật gật đầu, Hoàng Tuyết đổ mồ hôi lạnh nghĩ “Xem ra lần này muốn trốn thoát cũng khó rồi đây chỉ còn cách liều chết thôi”.

Hoàng Tuyết lên tiếng hỏi:

"Camera có quay lại chúng ta không "

Cố Thanh liền nói:

“Đừng lo sau khi vào khu rừng được một tiếng thì toàn bộ Camera sẽ được tắt cho đến ngày cuối cùng kết thúc cuộc thi tớ ướt chừng bây giờ Camera đã tắt rồi,để chúng ta tự do hành động”

Ôn Dương cười nguy hiểm nói:

“Vậy thì yên tâm được rồi,cha và lão cáo già sẽ không biết chuyện này”

Hoàng Tuyết bực bội nói:

“Đệt đám người Trung Gian này hành động chẳng để lại chút dấu vết nào hết,thật tình làm sao mà tìm đây”

Cả ba đang di chuyển trên mấy cành cây thì một loạt súng đạn và ám khí phóng đến, Hoàng Tuyết lập tức rút kiếm liên thoắt chém toàn bộ cả ba người đáp xuống một cành cây nhìn những người đứng phía dưới.

Thừa Thiếu Kiệt cười khinh bỉ nói:

“Để ta tìm được các ngươi rồi”

Cố Thanh liền nói nhỏ với Ôn Dương:

“Cẩn thận đấy họ liên thủ rồi lúc nãy chỉ có bốn người giờ chắc đã hơn cả chục người rồi”

Ôn Dương gật gật đầu nhìn bọn họ chán ghét nói:

“Bọn ta không rãnh đùa với các ngươi đi tìm những kẻ khác mà chơi”

Lục Đình giễu cợt nói:

“Nếu không chơi thì giao ra vải trắng bọn ta sẽ không làm gì các người”

Hoàng Tuyết liền nói:

“Ngươi dựa vào cái gì bảo bọn ta đưa cho ngươi,dựa vào cái mặt chả khác gì cục phân đó của ngươi à,xấu chết người rồi đó”

Lục Đình tức giận quát lớn một tiếng:

“Ngươi,…”

Hoàng Tuyết nói tiếp:

“Cút về mà soi gương lão tử không rãnh thời gian chơi với các ngươi”

Ba người muốn quay lưng đi thì một loạt kim châm phóng thật nhanh tới chặn đường của ba người, Hoàng Tuyết nói:

“Cẩn thận trên những thứ này có độc”

Ôn Dương đưa mắt nhìn Tình Hữu Ý đang đứng ở dưới dựa vào gốc cây im lặng mà nhắm mắt,cô tặc lưỡi một tiếng nhìn bọn ánh tím trong đôi mắt loé lên một cách nguy hiểm nói:

“Cút hoặc chết”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.