Hoàng Thiên nhìn đám Ôn Dương đang vui đùa ở đằng xa nói:
“Chúng ta không có bất kỳ bằng chứng hữu ích e là trong thời gian tới sẽ phải rất mệt mỏi, Dao Bang đã động thủ với đám nhỏ một lần chắc chắn sẽ có lần thứ hai,… Chúng ta giải quyết chuyện này càng sớm thì càng tốt”
Ôn Dương bên này mãi mê vui đùa mà không chú ý đến cuộc trò chuyện của hai người họ,Ôn Dương không nghĩ ra gì để vui chơi thì liền nghĩ ra trò đùa nghịch, Ôn Dương ngã phịch xuống đất làm cả bọn giật mình cuống cuồng cả lên,Hoàng Băng và Cố Thanh chạy tới vừa hỏi han vừa đưa tay tính đỡ Ôn Dương đứng lên thì Ôn Dương cười một cách tinh nghịch cầm lấy nắm tuyết dưới đất ném vào hai người Hạ Kiêu và Hàn Tử Diên đứng bên cạnh rất nhanh tay kéo hai người họ ra né được đám tuyết, nhưng mơ tuyết đấy liền trúng vào Hàn Diệt Phong.
Ôn Dương giật thót cả người nghĩ “Ấy chết”. Hàn Diệt Phong bị trúng đám tuyết chỉ bình tĩnh phủi đi rồi đen mặt nhìn Ôn Dương nói:
“Mèo con,em gan quá”
Ôn Dương nghe câu nói thì liền đứng lên bỏ chạy nhưng làm sao nhanh bằng Hàn Diệt Phong,Hàn Diệt Phong tóm lấy cô,cô nhắm chặt mắt tưởng lần này chắc chắn sẽ ăn một đống tuyết luôn cho coi.Hàn Tử Diên và Hạ Kiêu đồng lòng hả dạ nghĩ " Cho chừa".
Hàn Diệt Phong để Ôn Dương ngồi lên vai mình rồi nói:
“Em dám cả gan ném tuyết vào người anh, phải dậy dỗ lại em thôi”
Ôn Dương ngồi trên vai Hàn Diệt Phong hai tay nắm lấy tóc của Hàn Diệt Phong đỏ mặt nói:
“Là tại anh đứng đó mới trúng chứ bộ, hơn nữa quân tử động khẩu không động võ,anh đừng làm bậy”
Cô vừa nói hai tay nắm tóc Hàn Diệt Phong mà giật giật kéo kéo,Hàn Diệt Phong hai tay giữ chân cô đang lơ lửng ở trước ngực mình để Ôn Dương không bị ngã nói:
“Anh đã bảo muốn đánh em đâu”
Ôn Dương liền giật giật tóc Hàn Diệt Phong nói:
“Là anh vừa nói muốn dạy dỗ em”
Hàn Diệt Phong cạn lời với con mèo nhà mình,sau đó thở dài nói:
“Lúc nãy ngồi dưới tuyết có lạnh không”
Ôn Dương thích thú nắm mấy lọn tóc của Hàn Diệt Phong mà giật giật vui vẻ nói:
“Không lạnh”
Hàn Diệt Phong nghe vậy cũng không nói gì nữa,Hạ Kiêu và Hàn Tử Diên lúc này đã nặn xong một quả bóng tuyết hình tròn to bằng cả bàn tay cười một cách nham hiểm ném đến chỗ Ôn Dương,Hàn Diệt Phong xoay người bắt cả hai quả bóng tuyết đó lạnh nhạt nói:
“Này,các cậu có từng suy nghĩ nếu trúng vào sẽ đau lắm không”
Cố Thanh và Hoàng Băng ánh mắt đáng sợ nhìn Hạ Kiêu và Hàn Tử,hai người đồng thanh:
"Anh Anh chỉ đùa thôi các cậu lại ném vào em ấy hai quả bóng to đùng như vậy!!! Có biết trúng sẽ đau lắm không hả!!! "
Hai người kia bị mắng cho giác ngộ, thì từ đâu có hai quả bóng tuyết hướng đến chỗ Hoàng Băng và Cố Thanh bay tới,Hạ Kiêu và Hàn Tử Diên nhanh tay chặng cho hai người rồi nhìn Hàn Diệt Phong,Hàn Diệt Phong chỉ không biểu tình nói:
“Trả đó”
Hàn Tử Diên và Hạ Kiêu liền tức sì cả khói đầu lại, Hoàng Băng và Cố Thanh vẫn đang ngán ngẩm thì Ôn Dương đã cầm hai quả bóng tuyết nhỏ ném vào hai người, rồi tinh nghịch nói:
“Ném thành công,hihi”
Hoàng Băng liền cười nhẹ nói:
"Anh Anh em chết chắc rồi "
Hoàng Băng vừa nói xong Ôn Dương ngồi trên vai Hàn Diệt Phong nắm đầu hắn vẫn đang chuyên tâm nặn bóng tuyết,cô hô lớn:
"Anh Diệt Phong,chạy thôi,chạy thôi chị Băng giận rồi"Hàn Diệt Phong nghe lệnh liền lập tức chạy,Hàn Tử Diên và Hạ Kiêu ở đằng sau đưa những quả bóng tuyết nhỏ cho Cố Thanh và Hoàng Băng bọn họ vừa chạy trên đường vừa ném nhau nhìn vui vẻ vô cùng.Hoàng Thiên và Ôn Tuyền đứng xa cũng chỉ biết cười,Ôn Tuyền bước lên trước thở dài nói:
“Mớ hỗn độn sáng nay là gì đây, thiệt là,…”
Bọn họ một đường đến trung tâm thương mại, vừa đi vừa náo loạn cười đùa,đến lúc bước vào trung tâm thương mại vẫn còn vui vẻ được,Hàn Diệt Phong lấy một chiếc xe đẩy sau đó bế Ôn Dương từ trên vai mình bỏ lên,Hạ Kiêu cũng vui vẻ làm điều tương tự Cố Thanh cũng rất vui vẻ làm theo vì cậu khá nhỏ người nên có thể ngồi vừa,Hàn Tử Diên cũng muốn nhưng nghĩ rằng với tính cách của Hoàng Băng chắc là không thể nhưng khi lấy xe đẩy Hoàng Băng để ý thấy Hàn Tử Diên cứ nhìn Ôn Dương và Cố Thanh, Hoàng Băng cũng hiểu đỏ mặt trèo vào chiếc xe đẩy khiến cho Hàn Tử Diên vừa vui mừng vừa ngại ngùng.
Hai ông bố nhìn cảnh này mà hắc tuyến nổi đầy trên mặt,con đều sắp bị mấy tên sói yêu này cướp mất rồi.Nhưng Ôn Tuyền hiếm khi thấy sự vui vẻ này nên liền nói:
“Mấy đứa muốn ăn gì thì mua, Hoàng Tổng sẽ thanh toán toàn bộ”
Cả đám nghe vậy liền vui mừng hào hứng,lập tức người ngồi người đẩy,sau đó đi vào mấy quầy bán hàng.Hoàng Thiên vừa kéo ra một chiếc xe đẩy vừa nhìn Ôn Tuyền nói:
“Xem ra ta trả tiền sẽ hơi bị mệt đây,em sẽ phải làm thêm đấy”
Ôn Tuyền mặt lạnh nói:
“Tôi chỉ đùa thôi”
Hoàng Thiên liền đổ mồ hôi liền vòng tay ôm lấy eo Ôn Tuyền vừa đi vừa nói:
“Thôi mà đừng nghiêm túc như vậy,tối nay em sẽ nấu cho anh món gì đây, vào trong mua thôi.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]