Thiên Bích Cẩm và Vương Cúc vẫn đang đắc ý thì Ôn Dương chỉ ngáp dài một cái lười nhác nói: 
“Chị có đang cầm lắc tay không,nếu có thì nhìn kỹ vào mấy cái chuông nhỏ trên đó có chữ gì rồi hẵng nói chuyện với em” 
Thiên Bích Cẩm ngơ ngác lấy chiếc lắc tay bằng vàng ra nhìn lên mấy chiếc chuông ở trên đó, Thiên Bích Cẩm lập tức cứng đờ người, Vương Cúc không hiểu chuyện gì liền cầm lấy lắc tay nhìn thì đổ mồ hôi lạnh,Ôn Dương lười nhác nói: 
"Vậy thì chị đã nghĩ ra phải giải thích như thế nào về việc đó là lắc tay của chị nhưng lại để tên em chưa " 
Lão Vương nghe xong liền đứng lên cầm chiếc lắc tay, từ tay của Vương Cúc nhìn vào mấy chiếc chuông nhỏ được thiết kế một cách tinh sảo treo trên lắc tay,trên bảy chiếc chuông mỗi chiếc khắc một chữ cái khi ghép lại sẽ ra tên Ôn Dương, Thiên Bích Cẩm và Vương Cúc lập tức rơi vào trạng thái căng thẳng. 
Ôn Dương liền nói tiếp: 
“Hay nói đơn giản hơn là tại sao lắc tay của em lại ở chỗ chị” 
Thiên Bích Cẩm liền lắp bắp: 
“Cái,cái đó,…” 
Ôn Dương liền nói tiếp: 
"Vậy cho nên nếu là của em thì cho dù chị Hoàng Băng lấy cũng không sao đúng không thầy " 
Lão Vương nhìn Ôn Dương đang nói với ánh mắt sắc bén của cô khiến Lão Vương cảm thấy lạnh sống lưng nghĩ " Giống hệt Ôn Tuyền không khác một chút nào hết". 
Lão Vương liền gật đầu rồi nói: 
“Vương Cúc và 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-xuan-cua-nhung-dua-con-mafia/3551643/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.