Editor: Mẹ Bầu 
     Khi nhận được điện thoại của Trần Hàng, thì An Hồng đã lấy được quần áo mà khách sạn đã giặt giũ sấy khô cho bọn họ. 
     Cô lặng yên nhìn Lộ Vân Phàm cũng yên lặng xỏ ống quần vào chiếc chân giả, sau đó lại kéo lên trên bản thân mình, trong lòng cô vậy mà lại thật bình tĩnh. 
     Năm đó, vì sự kích động mà anh đã phải trả một cái giá quá lớn, hơn nữa còn là cái giá lớn cho cả đời mình. 
     Giờ đây, cái gọi là hận, cái gọi là oán, cũng sớm đã tiêu tan rồi. 
     Gọi xe taxi đưa Lộ Vân Phàm đi ra sân bay, bọn họ gặp được Trần Hàng  đang chờ ở sân bay. @MeBau*[email protected]@ Trần Hàng nhìn thấy biểu tình buồn bực của Lộ Vân Phàm, chỉ biết, những gì nên nói, bọn họ đã nói xong rồi. 
     Sau một đêm, mưa to đã sớm ngừng lại, thời tiết rất tốt. Trong không khí sau cơn mưa còn có mùi hương cỏ xanh đặc hữu. Sự nóng nực cũng đã tiêu tán bớt đi một ít. 
     Rốt cuộc chân của Lộ Vân Phàm cũng đã không còn đau nữa. Chỉ là nơi mắt cá chân trái thì vẫn còn hơi mơ hồ bị đau. Một tay Lộ Vân Phàm chống chiếc nạng, đối mặt với Trần Hàng cùng An Hồng, trong lúc nhất thời, anh không biết mình nên nói cái gì. 
     An Hồng lại cười rộ lên: "Lộ Vân Phàm, nên tiến đến cửa kiểm tra an ninh rồi. Nhớ kỹ lời nói của tôi, không cần lại đến nơi này nữa." 
     Lộ Vân Phàm há to mồm, die,n;da.nlze.qu;ydo/nn, nhưng đến cuối cùng, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-xuan-cua-em-deu-lien-quan-den-anh/3105246/chuong-150.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.