Editor: Mẹ Bầu 
     An Hồng lẳng lặng nhìn Từ Mạt Mạt, ở trong làn khói mù mịt lượn lờ chậm rãi lắc lắc đầu: "Tiểu Bạch, tớ cho rằng, tớ sẽ cảm thấy vui mừng. Rời khỏi tớ, Lộ Vân Phàm tuyệt đối sẽ bay rất rất cao, sẽ đi được xa hơn, cũng sẽ có một tương lai phi thường rực rỡ. Mà tớ, cũng sẽ cảm thấy mình được tự tại một ít, được nhẹ lòng buông lỏng một ít! Tớ nghĩ rằng tớ sẽ không cảm thấy thương tâm khổ sở đâu." 
     "Thật vậy chăng?" Từ Mạt Mạt không thể tin chớp chớp mắt, "Tiểu Hắc, cậu đây là nói lời trong lòng sao?" 
     An Hồng gật đầu: "Tớ không cần thiết phải lừa cậu làm gì." 
     Đêm nay, An Hồng một mực không sao ngủ được. Cô lăn qua lộn lại, nghĩ đến những lời đã nói với Từ Mạt Mạt. 
     Ngày thứ hai, Lộ Vân Phàm không liên lạc với cô. 
     Ngày thứ ba, ngày thứ tư, anh cũng vẫn như trước, biệt vô âm tín. 
     Vào buổi sáng ngày thứ năm, An Hồng nhận được điện thoại của người hộ lý gọi tới, nói bà ngoại bị tái phát chảy máu não, [email protected]*dyan(lee^qu.donnn),  đã được đưa đến bệnh viện để cấp cứu rồi. 
     Cô xin phép giáo viên rồi vội vã ngồi xe bus trở về thành phố J. Từ Mạt Mạt lo lắng, cũng đi cùng với cô trở về. 
     Xe buýt đi phải mất bốn giờ, trong lòng An Hồng nóng như lửa đốt. Cô gấp gáp gọi ba cú điện thoại cho Lộ Vân Phàm, nhưng anh đều không nhận. An Hồng cũng không gọi lại nữa, ngược lại cô gọi điện thoại 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-xuan-cua-em-deu-lien-quan-den-anh/3105171/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.