Chương trước
Chương sau
 Editor: Mẹ Bầu

     "Nhận lấy!" Sắc mặt của Hàn Hiểu Quân trở nên nghiêm nghị, "Đây không phải là đưa cho em, là anh biếu bà ngoại. Em xem rồi mua gì đó cho bà ngoại ăn lót dạ, hoặc là cần mua loại thuốc gì đó cho bà cũng được."

     "Em thật sự không thể nhận! Em vẫn còn có tiền!" An Hồng tiếp tục nhét chiếc phong bì vào trong tay anh.

     Hàn Hiểu Quân dùng sức ấn chiếc phong bì vào trong tay An Hồng. Anh nhìn chăm chú vào cô, trầm giọng nói: "Nhận đi, A Hồng."

     An Hồng từ chối nhưng không lại nổi với anh. Ngón tay cô siết thật chặc lấy phong bì, cô thấp giọng nói: diễ↕n☾đ↕àn☾lê☾q↕uý☾đ↕ôn "Về sau này em sẽ trả lại cho anh!"

     "Giữa anh và em mà còn phải khách khí như vậy hay sao?" Giọng nói của Hàn Hiểu Quân m cũng thấp xuống.

     An Hồng mím môi, cuối cùng nhét chiếc phong bì vào trong túi áo khoác: "Cảm ơn anh, Hiểu Quân."

     An Hồng đưa Hàn Hiểu Quân đến cửa bệnh viện, đứng ở ven đường chờ gọi xe. Hàn Hiểu Quân trầm ngâm một khắc, quay đầu lại nói với cô: "A Hồng, Lộ Vân Phàm rất tốt đó, em hãy kết giao với cậu ta thật tốt nhé!"

     An Hồng không biết vì sao đột nhiên anh lại toát ra một câu nói quái lạ như vậy. Cô gật gật đầu: "Em biết rồi, anh cũng kết giao với Tần Nguyệt cho thật tốt nhé, rút ra nhiều thời gian để ở cùng cô ấy!."

     Hàn Hiểu Quân cười, vẫn như trước, anh cũng không nói gì.

     Anh đứng ở dưới đèn đường, mặc một chiếc áo bành tô dài sẫm màu, thân hình cao lớn vững chái, die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on mái tóc cắt có chút ngắn, hình dáng gương mặt nhìn nghiêng kiên nghị rõ ràng. An Hồng ngơ ngác nhìn anh, mãi cho đến khi xe taxi ngừng lại ở trước mặt bọn họ, cô mới hồi phục lại tinh thần.

     Hàn Hiểu Quân mở cửa xe, quay đầu lại nhìn An Hồng liếc mắt một cái: "A Hồng, chính em phải nhớ hãy tự chăm sóc cho bản thân mình thật tốt đó. Anh đi Quảng Tây có thể sẽ mấy tháng không trở lại. Em có việc liền gọi điện thoại cho anh nhé."

     "Được rồi."

     "Hẹn gặp lại."

     "Hẹn gặp lại."

     An Hồng vẫy tay, nhìn xe taxi nghênh ngang rời đi, cô thở dài một tiếng, rốt cục xoay người đi trở về bệnh viện.

     Còn chưa qua ngày rằm tháng Giêng, Hàn Hiểu Quân đã phải đi Quảng Tây. Trước khi đi, dinendian.lơqid]on,  anh và mẹ Hàn lại đến thăm bà ngoại một lần nữa, lúc này đây, anh không nói chuyện gì với một mình An Hồng nữa. 

     Mãi cho đến ngày thứ năm, sau khi Hàn Hiểu Quân đã rời đi, An Hồng mới biết được từ trong miệng của mẹ Hàn, Hàn Hiểu Quân và Tần Nguyệt đã chia tay rồi.

     "Chuyện khi nào vậy ạ?" An Hồng thật kinh ngạc, Hàn Hiểu Quân không hề nói năng gì với cô cả, trách không được tối hôm đó anh kỳ quái như thế.

     "Chia tay nhau từ năm trước, dì xem như thở một hơi dài nhẹ nhõm rồi." Mẹ Hàn lôi kéo tay của An Hồng liền chuyện trò, "Hiểu Quân tìm người bạn gái này, dì thật sự không thích, cùng đã nói bao nhiêu lần với nó rồi, dieendaanleequuydonn nhưng Hiểu Quân cũng vẫn cứ nói với dì rằng không cần lo cho nó."

     "Dì à, loại chuyện tình cảm như thế này, vẫn là cần phải để cho bản thân  Hiểu Quân tự quyết định vẫn tốt hơn."

     "Lẽ ra, có một cô gái khăng khăng một mực yêu thích con trai của dì như vậy, dì phải nên cao hứng mới đúng, đúng không? Nhưng mà cô gái Tần Nguyệt kia, dì thấy thế nào cũng không được. Người thì gầy thành một bộ xương như vậy mà vẫn không chịu ăn cơm thật ngon. Hồng Hồng, cháu không biết đâu, trước kia Hiểu Quân cũng đã từng đề cập chuyện chia tay với con bé Tần Nguyệt đó. Cháu có biết là cô ta đã làm ra cái chuyện gì không? Cô ta đã tuyệt thực! Cũng không nói muốn tự sát, chính là tuyệt thực, đến mức mẹ cô ta phải  đến nhà chúng ta rồi. Hiểu Quân không có biện pháp nào mới tiếp tục cùng với cô ta. Một ít chuyện như vậy đã hù dọa dì muốn chết! Nếu đổi lại là cháu, nếu con trai cháu mà đi tìm một người bạn gái cuồng loạn như vậy, cháu sẽ thích sao?"

     An Hồng giật mình mở to hai mắt nhìn, việc này, cô hoàn toàn đều không hề hay biết.

     "Lúc này đây, Hiểu Quân cùng cô ta nói chuyện công bằng, đưa ra ý kiến chia tay, cô ta vẫn nhất định không chịu. Vài ngày trước, mỗi ngàycô ta còn đứng ở dưới lầu nhà chúng ta. Lúc gần sang năm mới, trời đổ mưa tuyết như vậy mà cũng không chịu đi về. Hiểu Quân có nhiều lần đều mềm lòng nghĩ tiếp tục khuyên nhủ cô ta, đều bị dì ngăn cản. Đến bây giờ không biết là liệu có đứt đọn hết hay không! Nhà chúng ta thiếu nợ của cô ta sao? Cha mẹ của cô ta ly hôn, cô ta không có chỗ dựa vào, chẳng lẽ sẽ dựa vào Hiểu Quân nhà chúng ta hay sao?"

     "Đợi một chút! Dì Hàn, ngài nói cha mẹ Tần Nguyệt đã ly hôn rồi hả? Chuyện từ khi nào vậy?" Nghe được một cái tin tức kinh người như vậy, An Hồng cũng không thể nhanh chóng phản ứng kịp rồi.

     "Cháu không biết sao?" Mẹ Hàn thở dài, "Cũng là do Hiểu Quân đã nói với dì là không cần nói, phỏng chừng là bạn học cùng thời trung học của cháu cũng không có người nào biết. Tình cảm của ba mẹ Tần Nguyệt luôn luôn không tốt, cũng là vì Tần Nguyệt nên mới luôn luôn duy trì gia đình, chờ đến khi Tần Nguyệt thi lên đại học, cha mẹ của cô ấy liền ly hôn rồi. Tần Nguyệt đi theo mẹ của cô ấy, nhưng mà mẹ của cô ấy lại rất nhanh liền gả cho người khác rồi. Theo Hiểu Quân nói, Tần Nguyệt cũng là đứa nhỏ đáng thương. Ngay từ nhỏ Tần Nguyệt là đứa nhỏ liền đặc biệt biết nghe lời và hiểu chuyện, cũng đã nghĩ ngợi lấy việc học tập được tốt một chút để có thể làm cho cha mẹ vui vẻ hơn, có thể bảo vệ vững chắc được cái nhà này. Kết quả vẫn là không được. Nhưng mà, chuyện này có quan hệ gì đến Hiểu Quân nhà chúng ta kia chứ! Cô bé này ấy à, có khi đến kỳ nghỉ hè còn tới nhà chúng ta để ở nữa đó! Cháu thử nói xem, chuyện này tính toán là chuyện gì vậy! Một cô gái nhỏ đến ở trong nhà của bạn trai như vậy, rõ là... Rõ là... Thật sự là không còn biết gì đến liêm sỉ nữa rồi !"

     Nghe được mẹ Hàn đánh giá về Tần Nguyệt như vậy, trong lòng An Hồng cảm thấy rất không rõ có tư vị gì nữa. Cô hỏi: "Dì ơi, về sau này thế nào? Tần Nguyệt đứng ở dưới lầu nhà dì như vậy, cuối cùng Hiểu Quân có đi xuống hay  không?"

     "Không có, là chính dì đi xuống." Mẹ Hàn có chút đắc ý cười rộ lên, "Dì đã nói cho cô ta biết, chuyện tình cảm của cô ta và Hiểu Quân, dì không đồng ý. Dì nói thế này, Tần Nguyệt à, cháu vẫn còn trẻ như vậy, về sau tốt nghiệp đại học   có thể quen biết được với rất nhiều nam thanh niên ưu tú khác, làm gì nhất định cứ phải quấn quít lấy Hiểu Quân nhà chúng ta như vậy. Loại đối tượng mới mười mấy tuổi liền bắt đầu quen biết vốn là không đáng tin, đến cuối cùng có mấy khi có thể thành được? Cái cô gái Tần Nguyệt kia chỉ biết khóc, kỳ thực dì trôi qua cũng thật khó khăn, dù sao con gái nhà người ta cũng đã cùng Hiểu Quân nhà chúng ta nhiều năm như vậy rồi. Nhưng mà Hồng Hồng à, dì cảm thấy Hiểu Quân nhà chúng ta tuổi cũng còn trẻ, lứa tuổi đúng lúc là giai đoạn phát triển sự nghiệp, luôn bị Tần Nguyệt chèo kéo như vậy, biến thành tâm tình cũng không tốt. Hiếm khi Hiểu Quân về nhà được vài ngày làm thế nào cũng không thấy nó cười lên một tiếng. Hiểu Quân trước kia không phải là người như thế. Tất cả đều tại ánh mắt thiển cận của chúng ta khi đó đã đưa nó về quê cũ để học sơ trung. Nếu như nó luôn luôn ở lại thành phố J, thế nào cũng cũng thi được vào đại học Z  giống như con rồi! Haiz..."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.