Editor: Mẹ Bầu 
     An Hồng mở cửa vào nhà, trong phòng vẫn là cảnh tượng buổi chiều khi bà ngoại phát bệnh. Cái ghế té ngã ở trên mặt đất, trên nền gạch còn vương vãi rải rác một ít vật phẩm khi cấp cứu chữa bệnh. An Hồng giống như là một con ruồi không đầu, đi quanh trong nhà một vòng, phát hiện Tiêu Lâm căn bản không hề trở lại. Cô đi vào gian phòng của Tiêu Lâm. An Hồng vừa nghiêng đầu, liền kinh ngạc phát hiện ra, đã không thấy khung hình ảnh gia đình đặt trên tủ đầu giường của Tiêu Lâm đâu nữa. 
     "Con bé đã đi nơi nào rồi? Rốt cuộc con bé đã đi nơi nào rồi! Hiểu Quân! Anh nói xem! Rốt cuộc thì Tiêu Lâm đã đi nơi nào đây!" An Hồng níu chặt lấy cổ áo của Hàn Hiểu Quân lớn tiếng kêu. Hàn Hiểu Quân bỗng chốc liền ôm lấy An Hồng vào trong lòng. Anh nhẹ nhàng vỗ vỗ lên lưng của cô, thấp giọng dỗ dành cô: "Chúng ta lại đi tìm xem sao, đi chung quanh công viên, die,n;da.nlze.qu;ydo/nn, đến tiệm net, phòng game… Anh sẽ đi tìm Tiêu Lâm cùng với em. A Hồng, em đừng khóc nữa, em không nên lo lắng." 
     Lộ Vân Phàm đứng ở một bên nhìn hai người bọn họ, hai tay anh dán vào hai bên ống quần đã tạo thành quyền, đến một câu nói cũng đều không nói. 
     An Hồng để lại lời nhắn ở nhà cho Tiêu Lâm. Ba người liền đi ra cửa, tìm khắp xung quanh một lần những nơi có khả năng Tiêu Lâm sẽ đến, nhưng lại không thu hoạch được gì. An Hồng gọi điện 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-xuan-cua-em-deu-lien-quan-den-anh/3105144/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.