Hứa Lạc Phong ở trong phòng ngủ của Lộ Vân Phàm, An Hồng không muốn đi vào. Cô đến nhà vệ sinh phòng khách, cảm thấy cũng không có gì đặc biệt, cùng với nhà vệ sinh công cộng dành cho người tàn tật mà cô từng thấy qua cũng không giống nhau. Trong lòng An Hồng có chút yên tâm, cô nghĩ, người đàn ông kia vẫn có thể sống cuộc sống bình thường, như vậy thật là tốt.
Từ toilet ra ngoài, An Hồng cầm túi xách đặt trên tủ giày, muốn nói lời tạm biệt với Lộ Vân Phàm.
Cô vừa đi tới cửa phòng ngủ, liền nghe được tiếng Lộ Vân Phàm rống lên: "Con mẹ nó, mình có chừng mực!!"
An Hồng sững sờ, vẫn là gõ cửa một cái rồi đi vào, cô đứng ở cạnh cửa ra vào, nhìn Hứa Lạc Phong lạnh nhạt cùng Lộ Vân Phàm đang ngồi trên giường, mày rậm nhíu lại, vẻ mặt bực bội.
An Hồng giơ túi xách về phía anh nói: "Em đi trước, anh nên nghỉ ngơi cho tốt."
Lộ Vân Phàm sững sờ, trên mặt hiện lên sự thất vọng, anh nhìn An Hồng một chút rồi nói với Hứa Lạc Phong: "Lạc Phong, bên ngoài mưa rất lớn, cậu giúp mình đưa An Hồng về."
An Hồng vừa định từ chối, liền nghe Hứa Lạc Phong mở miệng: "Hiện tại mình không rảnh, mình có chuyện quan trọng cần nói với cậu."
"Mẹ kiếp! Hứa Lạc Phong! Cậu......"
An Hồng vội vàng ngăn cản: "Không có việc gì, em có thể tự mình đi, anh cho em mượn một cái dù là được."
Lộ Vân Phàm nhìn chằm chằm Hứa Lạc Phong, đột
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-xuan-cua-em-deu-lien-quan-den-anh/3104963/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.