An Hồng giúp Lộ Vân Phàm tìm một hộ lý nam, cô đi vào trong nhà vệ sinh thu thập một chút, nhìn cô gái trong gương, khuôn mặt tiều tụy, ánh mắt lại vô cùng kiên định. Cô gọi điện thoại cho Tiểu Cao, cũng hỏi anh có mang xe lăn cho Lộ Vân Phàm hay không. Tiểu Cao vội vàng đi, nói không có mang theo, nhưng cũng không sao, anh có thể lập tức đi mua.
Sau khi cúp điện thoại, An Hồng qua khu vực hút thuốc chờ hơn một tiếng, đợi cho người hộ lý rời đi. Cô mang cháo và bánh bao nhân rau mua ở nhà ăn của bệnh viện đi vào trong phòng, lúc này Lộ Vân Phàm đã hoàn hoàn chỉnh chỉnh ngồi dựa lưng ở trên giường bệnh.
Trời đã sáng rõ, mặc dù phòng của Lộ Vân Phàm ở dưới lầu một, nhưng bên ngoài cửa sổ chính là đại viện, cũng không có tòa nhà nào ngăn trở.
Không biết mưa đã ngừng từ bao giờ, bầu trời trong lành, ánh sáng ấm áp xuyên qua cửa sổ thủy tinh chiếu lên giường bệnh, An Hồng thấy anh ngoảnh mặt ra ngoài cửa sổ, cả người được bao phủ giữa một mảnh nắng mai màu vàng. Khuôn mặt trầm tĩnh, ánh mắt thản nhiên, mái tóc đen bình thường vẫn được chải chuốt, giờ đây rủ xuống rải rác trước mặt. Anh không cạo râu, thoạt nhìn có vẻ buồn bã chán chường, dáng vẻ ấy khiến An Hồng vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Lộ Vân Phàm quay đầu nhìn thấy cô đi vào, sắc mặt có chút lúng túng, trầm mặc một lúc, anh nói: "Điện thoại di động của anh hết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-xuan-cua-em-deu-lien-quan-den-anh/3104939/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.