Quãng thời gian vui vẻ luôn trôi qua rất nhanh, chờ đợi một năm cũng chỉ có gần hai tháng đoàn tụ. Mấy ngày trước khi Hàn Hiểu Quân trở về huyện W, An Hồng năn nỉ anh đưa mình đi vườn thú chơi. Hàn Hiểu Quân tất nhiên đồng ý.
Vườn thú ở phía nam thành phố J, cần phải đi hai chuyến xe buýt mới có thể đến nơi. Thời tiết vẫn rất nóng, An Hồng lại hưng phấn bừng bừng, cô ngâm nga hát hò, kéo tay Hàn Hiểu Quân nhìn Hà Mã, khỉ, gấu mèo, còn cho Lạc Đà ăn cỏ khô.
Hàn Hiểu Quân nhìn dáng vẻ gật gù, hả hê hài lòng của cô, không khỏi cảm thấy buồn cười, anh sao có thể biết được, ngay giờ phút này đây trong đầu An Hồng đang nghĩ đến Tiêu Lâm: ngươi có ba thì có gì đặc biệt hơn người, ta có Hàn Hiểu Quân, anh ấy là người con trai tốt nhất trên thế giới này, anh ấy sẽ đưa ta đi bất kỳ nơi nào, so với ba của ngươi sẽ không kém.
Thời điểm bẳng tuổi với Tiêu Lâm bây giờ, An Hồng giống như một cái đuôi nhỏ đi theo phía sau Hàn Hiểu Quân, vậy mà đảo mắt đã qua hơn bảy năm.
Trên xe buýt đi về nhà, An Hồng kể cho Hàn Hiểu Quân nghe về thành tích học tập của mình, nhắc đến cô giáo dạy số học mới tới, trong giọng nói tràn đầy sùng bái tôn kính. Cô nói: "Đây là cô giáo tốt nhất mà em từng gặp!"
Hàn Hiểu Quân cười nói: "Vậy thì thật là quá tốt, em hãy cố gắng một chút nữa, lên trung học
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-xuan-cua-em-deu-lien-quan-den-anh/3104919/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.