Trong bệnh viện, tại phòng chờ ở khu vực cấp cứu.
Trong không khí có vô số mùi vị: mùi thuốc, mùi nước sát trùng, mùi máu tươi, tiếng người nhà bệnh nhân kêu rên cùng bác sĩ, tiếng y tá lo lắng hỏi han.
Giang Bội ở giữa, hai bên trái phải mỗi bên ngồi một đứa bé.
Lộ Vân Phàm chỉ là băng bó cùi chỏ, An Hồng thì bị cạo một phần tóc, ở trên đầu băng lại một khối lớn mà bàn tay cũng phải băng bó qua.
Lúc xử lý vết thương, Lộ Vân Phàm la lối, khua tay khua chân đạp tứ tung, nước mắt chảy như suối, giống như đang bị cực hình khổ sở. An Hồng ở một bên lạnh lùng nhìn, để mặc cho thầy thuốc xử lý, khử trùng, khâu vết thương, bôi thuốc, băng bó, cả quá trình không nhíu mày lấy một cái, cũng không nói tiếng nào.
Co giáo Trầm đi xếp hàng lấy thuốc, ba người đang ở trên ghế dài ngồi lẳng lặng.
Giang Bội rốt cuộc mở miệng: "Lộ Vân Phàm, là con gây sự trước có phải không?"
"Con không có!" Miệng nó cứng rắn.
"Đừng tưởng tính nết con thế nào mà ta lại không biết!" Giang Bội nhíu lông mày. "Mới vừa rồi người nhiều như vậy ta cũng không muốn la mắng con, hiện tại chỉ có ba người chúng ta, con mau mau xin lỗi chị đi."
"Nằm mơ!" Lộ Vân Phàm chu miệng lên, "Đó là một tên lường gạt!"
An Hồng cả giận, nhô người ra nhìn nó chằm chằm nói: "Ngươi đừng có nói bậy! Ngươi còn dám nói lung tung thử xem!"
Lộ Vân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-xuan-cua-em-deu-lien-quan-den-anh/3104914/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.