Tắt điện thoại, An Hồng dập thuốc lá. Lúc quay lại, thấy một người đứng ở bên tường nhìn cô, cũng không biết đã đứng bao lâu. 
"Lộ tổng." An Hồng nhìn anh, cảm thấy trên mặt nóng ran, lại không tự chủ cúi đầu nhìn xuống dưới chân anh. 
Lộ Vân Phàm đi qua, bước từng bước chậm rãi, đứng song song với cô rồi lấy ra một điếu thuốc. 
"Tôi đã hỏi bộ phận lễ tân. Họ nói bên trong là khu vực hút thuốc". 
"Vâng". An Hồng ngẩng đầu, bắt gặp một đôi mắt thâm trầm liền vội vàng nhìn qua chỗ khác: "Lộ tổng xin cứ tự nhiên, tôi phải quay lại làm việc rồi". Lúc bước đi, chân đều có chút như nhũn ra. Nam nhân chết tiệt! An Hồng nghĩ thầm. 
Thật may là anh không có gọi cô lại, cũng không nói gì. 
Buổi tối về đến nhà, An Hồng mệt mỏi pha nước tắm, ngồi ngâm mình trong bồn.  
Trong lòng suy nghĩ thật lâu, trước mắt đều là hình ảnh của Lộ Vân Phàm. Dáng vẻ lúc anh đi bộ, khuôn mặt trầm tĩnh, ánh mắt u buồn. 
Đã xảy ra chuyện gì khiến chân của anh thành như vậy đây? Người đàn ông như anh làm sao có thể chịu được bản thân là một người tàn tật? 
Đúng là điên mất!!  
Thứ ba, An Hồng không có tham gia bất cứ công việc gì liên quan đến dự án cao ốc. Người của Vũ Hoa tới thẩm định vốn không liên quan gì đến cô.  
Ở trong công ty gặp Lộ Vân Phàm, lúc đi lướt qua nhau, bọn họ vẫn gật đầu chào hỏi. Mà cô cũng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-xuan-cua-em-deu-lien-quan-den-anh/3104892/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.