"Ừm..." Trầm ngâm hồi lâu, lúc này Đường Hân Uyển mới đỏ mặt nói: "Đợi đến... sau này, em không muốn trồng hoa hồng nhiều nữa, em thích hoa sơn chi..."
"Sau này?" Bạch Mộc hơi sửng sốt, chưa có hiểu ý của Đường Hân Uyển ngay lập tức.
"Anh! Hừ, đồ ngốc này!" Đường Hân Uyển thẹn thùng giậm chân, trợn mắt nhìn Bạch Mộc một cái rồi chạy đến bên cạnh Lãnh Hân Hân, cô cũng không có dũng khí lặp lại lần nữa.
"Sau này..." Bạch Mộc cau mày lặp lại một lần nữa, lúc này mới chợt hiểu ra Đường Hân Uyển nói đến điều gì, rồi sau đó... anh lại cười ngây ngô...
"Này, chú đang làm gì đấy?" Trong thời khắc đẹp đẽ này lại có một tên ngốc không biết điều chạy qua phá vỡ màn tưởng tượng của Bạch Mộc.
"Anh bị bệnh à?" Bạch Mộc hơi phẫn nộ lườm Tạ Minh Tường một cái. Sao gã này cứ quấy nhiễu mình vào lúc quan trọng thế chứ? Chứ không phải là thấy mình lúc nãy không tố cáo với Lãnh Hân Hân, cho nên được voi đòi tiên à? Anh ta thật sự tưởng là tính tình mình tốt lắm sao?
Tạ Minh Tường bĩu môi, trả lời không một chút khách khí nào: "Sợ là chú bị bệnh đấy. Trước đây chú cũng không bị như thế này, sao từ sau khi yêu Đường đại mỹ nữ, thi thoảng chú lại có tật đứng cười ngô nghê như thằng ngốc thế hả?"
Bạch Mộc trợn mắt, đương nhiên là anh sẽ không nói thật rồi, nếu như nói với Tạ Minh Tường chuyện này, không chừng sẽ có chuyện không tốt gì đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-xuan-co-nhau/1959192/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.