Khi Mộc Bạch và Đường Hân Uyển vừa ra khỏi nhà ga, có ba người đàn ông cao to mặc đồ vest màu đen, đeo kính râm tiến về phía họ.
Cảnh tượng này khiến Bạch Mộc không khỏi nghĩ tới cảnh tượng trong phim Bến Thượng Hải... Ồ, cũng không đúng, mình và Đường Hân Uyển cũng đâu có gây ra họa gì đâu chứ.
Không đúng! Một tình tiết vô cùng bất thường đột nhiên hiện ra trong đầu óc đầy trí tưởng tượng của Bạch Mộc. Chẳng lẽ là Tạ Minh Tường bọn họ đã đắc tội với tổ chức không nên đắc tội, sau đó bị người ta tìm tới cửa?
Chẳng qua là khi ý nghĩ này vừa mới xuất hiện đã bị Bạch Mộc loại bỏ ngay. Cho dù Tạ Minh Tường bọn họ thật sự đắc tội với người nào đó, dù có thế nào thì cũng không nên tìm đến mình. Bản thân mình một là không có tiền, hai là không có quyền, cũng không phải họ hàng thân thích của gã không biết chừng mực kia... Cho dù muốn tìm, không phải là cũng nên đi tìm ba mẹ của anh ấy sao?
Trong lúc Bạch Mộc đang suy đoán chân tướng, ba người kia cũng liếc mắt nhìn nhau. Ngay sau đó, người áo đen cầm đầu kia liền nhìn hai người Bạch Mộc, dùng ngữ khí nghi ngờ hỏi: “Anh Bạch Mộc và cô Đường Hân Uyển?”
Trực giác nói cho Bạch Mộc biết mấy người này tìm mình chắc chắn không có chuyện tốt, vốn định thằng thừng từ chối, thế nhưng khi anh nhìn thấy tấm hình của mình và Đường Hân Uyển trong tay người kia, lập tức liền thỏa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-xuan-co-nhau/1959187/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.