“Ặc...” Lúc này Tạ Minh Tường mới kịp phản ứng lại. Hiện giờ mối quan tâm hàng đầu của anh ấy không phải là Bạch Mộc rốt cuộc có đến hay không, mà là vấn đề an toàn của bản thân anh ấy!
Cố ý giấu giếm không khai báo, đây là đại tội khi quân đấy nhé! Đây không phải là vấn đề có thể giải quyết bằng việc quỳ lên bàn phím, đến lúc đó thế nào Lãnh Hân Hân cũng rút gân lột da anh để răn đe cho coi.
Nghĩ đến đây, lưng Tạ Minh Tường chảy mồ hôi lạnh ròng ròng!
Anh vốn muốn hôm nay sẽ tâm sự với Bạch Mộc một phen, thuận tiện học tập kinh nghiệm thành công của Bạch Mộc một chút. Sau đó đợi thời cơ chín muồi mới từ từ nói với Lãnh Hân Hân chuyện này, đến lúc đó nói không chừng trong lúc Lãnh Hân Hân kích động sẽ đồng ý với thỉnh cầu có chút “vô lý” kia của mình, như vậy chẳng phải rất hoàn hảo sao?
Nhưng kế hoạch vĩnh viễn không tránh được thay đổi, giấc mơ thì đẹp, nhưng sự thật lại luôn tàn khốc như vậy. Lời của Tiêu Ninh giống như một cái tát vang dội đập tan giấc mơ đẹp của Tạ Minh Tường. Đến lúc đó nếu mình không thể tiến đến bước kia với Lãnh Hân Hân, ngược lại sẽ phải chịu nỗi đau da thịt rất lớn...
Mà tất cả những điều này đều tại cái thằng này mà ra!
Ánh mắt lạnh như băng của Tạ Minh Tường liếc qua Tiêu Ninh đang ngồi run rẩy trong góc, anh ấy nheo mắt lại rồi sau đó lại mở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-xuan-co-nhau/1959184/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.