"Cảm ơn cháu, Hân Uyển." Bà viện trưởng tươi cười nhận quà, nhìn sang Hân Uyển với vẻ mặt hết sức hài lòng.
Kỳ thật nếu nói ra thì bà viện trưởng cũng không quan tâm Hân Uyển đối đãi với mình ra sao, chỉ cần Bạch Mộc thích, và Đường Hân Uyển cũng chịu đối tốt với Bạch Mộc và bọn trẻ là được rồi, cho dù bản thân bà chịu một chút ấm ức cũng chẳng sao.
Nhưng mà bây giờ nhìn thấy Đường Hân Uyển tôn kính bà như một trưởng bối, trong lòng bà viện trưởng lại càng vui vẻ hơn.
Với sự từng trải của bà có thể nhìn ra rõ ràng sự tôn kính của Đường Hân Uyển đối với bà là xuất phát từ nội tâm, chứ không phải là giả vờ.
Điều quan trọng nhất là Đường Hân Uyển rất thích những đứa trẻ này, điểm này là cực kỳ quan trọng.
Bà viện trưởng đặt món quà trong tay sang một bên, nhiệt tình nắm lấy hai tay Đường Hân Uyển, sau đó nhìn sang Bạch Mộc nói: "Bạch Mộc, cháu đến phòng bếp xem giúp mấy đứa trẻ chuẩn bị cơm trưa đi!"
Với sự thông minh của Bạch Mộc, tất nhiên là anh có thể đoán được bà viện trưởng có vài lời muốn nói riêng với Đường Hân Uyển. Mặc dù Bạch Mộc có chút thắc mắc không biết bà viện trưởng có chuyện gì muốn giấu mình, nhưng mà anh vẫn không dám làm trái lời bà viện trưởng, anh khẽ gật đầu rồi rời khỏi nơi này.
"Bà viện trưởng, bà có chuyện gì sao?" Đường Hân Uyển hỏi với vẻ hơi thắc mắc.
"Không có gì cả,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-xuan-co-nhau/1959175/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.