Nếu để đám người Tạ Minh Tường biết suy nghĩ trong lòng Sở Nam lúc này thì nhất định sẽ hết sức xem thường, sau đó sẽ vỗ vai tên mập này với vẻ ý vị sâu xa, tận tình khuyên bảo: “Người anh em ạ, cậu đừng mơ mộng hão huyền nữa, giấc mơ này thật sự có chút khó mà thành hiện thực được!”
...
Cùng lúc đó, khi Bạch Mộc đã đếm tới một ngàn ba trăm năm mươi hai con cừu nhưng lại phát hiện bản thân mình vẫn không thể đi vào giấc ngủ. Thoáng do dự một chút, Bạch Mộc xoay người lại nhìn về phía Đường Hân Uyển, nhẹ giọng hỏi: “Hân Uyển, em ngủ chưa?”
Lúc này, để cho tâm trạng bình ổn lại, Đường Hân Uyển đang hoàn toàn thả lỏng đầu óc của mình, nghe thấy giọng nói của Bạch Mộc liền bị giật mình, một lúc lâu sau mới kịp phản ứng lại, lắp bắp trả lời: “Vẫn... vẫn chưa ngủ...”
“Anh có việc muốn thương lượng với em một chút...” Bạch Mộc ngẫm nghĩ, cảm thấy mình nên nói với Đường Hân Uyển chuyện của Tiểu Vũ. Tuy trước đó anh đã nói chuyện đàng hoàng với Tiểu Vũ mấy lần, nhưng mà anh vẫn cảm thấy lời khuyên của mình cũng không có tác dụng lớn lao gì lắm.
Mà Đường Hân Uyển là một cô gái, đương nhiên sẽ hiểu tâm tư con gái hơn mình, để cô ấy nói chuyện với Tiểu Vũ một chút hẳn là sẽ mang lại hiệu quả bất ngờ nhỉ?
Ít nhất thì cũng có thể nghĩ ra kế gì đó cho Tiểu Vũ...
“Tiểu Vũ à! Vào thời khắc quan trọng như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-xuan-co-nhau/1959168/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.