Có thể nói để viết được hoàn chỉnh bản nhạc này, Bạch Mộc đã phải bỏ ra không ít công sức. Minh chứng rõ ràng nhất chính là trong thùng rác ở phòng đàn có rất nhiều bản nhạc bị Bạch Mộc bỏ đi...
Đương nhiên, vì ở trường học không còn bị đám người Tôn Dật Thành quấy rầy nữa, cuối cùng Bạch Mộc cũng có thể tập trung toàn bộ tâm tư và sức lực vào việc sáng tác. Nếu không thì có lẽ là bản nhạc này sẽ không được hoàn thành trong thời gian sớm như vậy.
Sau bao ngày thức khuya dậy sớm, khó khăn lắm Bạch Mộc mới viết xong bản nhạc này, sửa chữa thêm mấy lần, xác định không còn vấn đề gì nữa, anh liền vội vã gọi điện thoại cho Đường Hân Uyển.
Trong thời gian này còn xảy ra một vấn đề nho nhỏ...
Qua năm mới, Tạ Minh Tường lại gọi điện tới: “Bạch Mộc à! Chú ở trường một mình không thấy buồn chán à? Có muốn anh đây đến làm bạn với chú sớm hơn không?”
“Không cần đâu...” Bạch Mộc thản nhiên trả lời.
“...” Tạ Minh Tường nghẹn lời, xấu hổ cười cười: “Sao thế? Sợ anh làm phiền chú sáng tác à?”
“Đúng vậy.”
“... Chú đúng là chẳng biết nể mặt gì cả.” Tạ Minh Tường vô cùng bực bội, hạ giọng nói lẩm bẩm: “Anh đây đâu phải loại người chỉ biết gây chuyện như những kẻ nào đó... Thôi vậy, nếu chú đã cạn tình cạn nghĩa đến thế, vậy thì anh đây cũng sẽ không quan tâm nữa, chú ở đó mà tự cầu phúc một mình đi!”
Nói xong,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-xuan-co-nhau/1959160/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.