Chương trước
Chương sau
Nghe vậy, Bạch Mộc liền tức giận búng vào trán Tiểu Vũ một cái: “Trong cái đầu bé tí này của em ngày nào cũng nghĩ cái gì vậy? Nhanh về ăn cơm, trẻ con đừng hỏi này hỏi nọ!”

Tiểu Vũ có chút bất mãn gạt tay Bạch Mộc ra, phản bác: “Em đã mười ba tuổi rồi, không còn nhỏ nữa đâu nhé."

“Đúng! Không sai, em có thể làm chứng!” Một đứa trẻ ở bên cạnh đứng ra, tròng mắt đảo một vòng nói với Bạch Mộc: “Anh Tiểu Vũ toàn lén xem ảnh của một đứa con gái!” 

“Hả?” Bạch Mộc sửng sốt, sắc mặt tò mò nhìn về phía Tiểu Vũ. Thằng nhóc này mới tí tuổi đầu đã có tình cảm với bé gái khác rồi sao? Thế này thì cũng trưởng thành sớm quá nhỉ? Nói xem nó học ai? Dù sao không phải mình là được rồi, lúc mình lớn bằng nó đâu có kiểu tâm tư này!

Nếu để bà viện trưởng biết suy nghĩ của Bạch Mộc, có lẽ là vô cùng xem thường. Năm đó khi tham gia cuộc thi là ai đã thích một bé gái sau khi nhìn thấy cô bé đánh đàn, hơn nữa còn điên cuồng tìm kiếm nhiều năm như vậy? Hình như năm đó Bạch Mộc còn ít tuổi hơn Tiểu Vũ bây giờ nữa. 

“Tiểu Đông, mày muốn ăn đòn có phải không?” Bị đứa trẻ này vạch trần bí mật của mình, Tiểu Vũ lập tức đỏ mặt, thẹn quá hóa giận nói: “Có phải nghĩ là có anh Bạch Mộc làm chỗ dựa cho nên mày muốn làm gì thì làm không hả? Anh thấy mày lâu rồi không được ăn đòn đấy nhỉ!” 

Nói xong, Tiểu Vũ làm bộ muốn nhéo mặt đứa trẻ tên Tiểu Đông này.

“A! Anh Bạch Mộc cứu em!” Tiểu Đông hoảng sợ vội vàng rúc sau lưng Bạch Mộc tìm kiếm sự che chở.

“Được rồi! Đừng nghịch nữa!” Bạch Mộc có chút dở khóc dở cười, đưa tay ra tách hai đứa trẻ, nói: “Giờ không còn sớm nữa, đi ngủ hết đi!” 

“Đừng thế mà!” Tiểu Vũ vội lắc đầu nói: “Cả năm mới ăn tết một lần, hôm nay để bọn em chơi nhiều hơn một chút nhé, được không anh Bạch Mộc?” Sau khi nói xong, Tiểu Vũ ngước đôi mắt đầy mong đợi nhìn về phía Bạch Mộc.

Nhìn thấy vẻ mong đợi trong ánh mắt đám trẻ, Bạch Mộc không khỏi thở dài, khẽ gật đầu đồng ý với thỉnh cầu của chúng: “Thôi được rồi, nhưng muộn nhất là chơi đến mười một giờ, sau mười một giờ thì phải đi ngủ đúng giờ!”

“Không vấn đề!” Bọn trẻ đồng thanh trả lời, cả đám nhảy nhót không thôi. 

Chỉ có điều tuy nói là đã đàm phán xong với Bạch Mộc, phần lớn đám trẻ không rời đi mà là ngồi xuống quanh Bạch Mộc, mắt to nhìn mắt nhỏ với anh.

Tình cảnh này vẫn tiếp diễn hơn mười phút, rốt cuộc Bạch Mộc cũng không nhịn được hỏi: “Không phải mấy đứa muốn đi chơi sao? Ở đây làm gì?”

“Không phải bọn em đang chơi sao?” Tiểu Vũ hỏi ngược lại. 

“Ờ... cũng đúng...” Bạch Mộc hơi toát mồ hôi, thầm nghĩ trò chơi của trẻ con bây giờ là yên lặng chờ đợi như thế này sao? Sao không có hoạt bát như mình trước đây nhỉ?

Sau một lúc lâu trầm mặc, Tiểu Vũ đột nhiên mở miệng nói: “Anh Bạch Mộc, anh nói chuyện với chúng em nhé?”

“Nói chuyện gì?” Bạch Mộc quay đầu lại, có chút nghi hoặc hỏi. 

“Kể chuyện của anh với chị dâu đi?” Cuối cùng Tiểu Vũ cũng lộ ra cái đuôi cáo của nó.

“Đúng vậy đúng vậy!” Đề nghị của Tiểu Vũ lập tức nhận được sự tán đồng của mọi người.

“...” Bạch Mộc có chút cạn lời, hóa ra đây chính là mục đích cuối cùng của mấy đứa à? Bạch Mộc rất nghi ngờ, Tiểu Vũ hỏi việc này có phải là muốn mượn kinh nghiệm của mình để theo đuổi con gái nhà người ta không? 

Tuy nói Bạch Mộc đã dốc sức từ chối chúng, nhưng cuối cùng vẫn không chịu nổi, đám trẻ dùng hết chiêu trò từ nhõng nhẽo đến ngang bướng khiến anh phải đồng ý.

“Lần đầu tiên anh gặp Hân Uyển là ở cuộc thi năm đó...” Nói tới đây, trong ánh mắt của Bạch Mộc toát ra vẻ hồi tưởng, hiển nhiên là đang nhớ về khoảng thời gian trước kia.

“Cũng nhờ cuộc thi đó, anh đã thích cô bé ấy, cho nên sau đó đã đi đến rất nhiều thành phố để tìm cô ấy, chỉ tiếc là cô ấy cứ như biết mất khỏi nhân gian, cho dù anh tìm thế nào cũng không tìm thấy bất kỳ tin tức nào của cô ấy.” 

“Mãi sau này anh đã gặp được cô ấy trong trường đại học. Lúc đó anh vẫn không biết cô ấy chính là người mà mình muốn tìm, trời xui đất khiến thế nào mà bọn anh lại đến với nhau. Sau đó nhờ một kế hoạch ngẫu nhiên, anh phát hiện hóa ra người anh vẫn luôn tìm kiếm lại ở ngay bên cạnh mình...” Khi Bạch Mộc nói tới đây, trên mặt trước sau vẫn là sắc thái tràn đầy hạnh phúc, khiến cho đám trẻ hết sức ngưỡng mộ.

“Vậy chị dâu có biết mình là người mà anh Bạch Mộc vẫn luôn tìm kiếm không?” Tiểu Vũ truy hỏi.

“Việc này quan trọng sao?” Bạch Mộc hỏi ngược lại. 

“Không quan trọng ư?” Tiểu Vũ gãi gãi đầu.

“Có lẽ quan trọng, hoặc cũng có thể là không quan trọng, tùy em hiểu nó như thế nào...” Bạch Mộc ngẫm nghĩ rồi trả lời, nói xong lại xoa cái đầu nhỏ của Tiểu Vũ: “Mấy vấn đề này, chờ sau khi lớn lên em sẽ hiểu.”

“Ồ...” Tiểu Vũ gật gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, nói xong lại bất chợt phản ứng lại: “Không đúng, anh Bạch Mộc, anh cứ nói em là trẻ con. Năm đó khi anh thích chị dâu chắc là còn nhỏ hơn em ấy chứ?” 

“Ớ...” Bạch Mộc mặt đỏ lựng, không ngờ thằng nhóc Tiểu Vũ này lại phản ứng nhanh như vậy. Mức IQ này chắc còn phải cao hơn cả của mình?

Bạch Mộc biết mình không thể so đo với một đứa trẻ trong chuyện này. Vấn đề là cho dù có thật sự so đo thì đoán chừng cũng đuối lý với thằng nhóc này!

Nghĩ đến đây, Bạch Mộc vội vàng chuyển chủ đề: “Em hỏi như vậy, có phải em cũng thích cô bé nào rồi phải không?” 

“Coi như là vậy đi...” Tiểu Vũ ngại ngùng gãi gãi đầu.

“Ồ? Tình hình như thế nào?” Bạch Mộc lập tức thấy hứng thú.

“Không... Không có gì...” Tiểu Vũ lại ngại nói ra. 

“Tiểu Vũ, anh hãy nói chuyện với anh Bạch Mộc đi, với người kinh nghiệm dày dặn giống như anh Bạch Mộc, nói không chừng có thể nghĩ cách giúp anh thì sao!” Tiểu Đông khích lệ.

“...” Bạch Mộc liếc mắt, anh đã là kinh nghiệm dày dặn từ khi nào vậy hả?

Tiểu Vũ nhăn nhó hồi lâu, rốt cuộc cũng hạ quyết tâm, chậm rãi nói: “Bạn ấy là ủy viên học tập của lớp chúng em, bởi vì chúng em luôn cùng nhau thảo luận về vấn đề học tập cho nên em...” 

“Cho nên em đã thích người ta phải không?” Bạch Mộc mỉm cười.

“... Dạ...” Tiểu Vũ thẹn thùng gật gật đầu.

“Vậy em có biết cảm giác của bạn ấy đối với em là gì không?” Bạch Mộc hỏi tiếp. 

“Em không biết...” Tiểu Vũ lắc lắc đầu: “Em không dám hỏi, cũng không dám biểu đạt suy nghĩ của mình, em sợ sau khi em nói ra thì ngay cả làm bạn với bạn ấy cũng không được. Hơn nữa điều kiện gia đình của bạn ấy tốt như vậy, còn em chỉ là một đứa trẻ không ai cần mà thôi... Em sợ em không xứng với bạn ấy...”

Nghe vậy, Bạch Mộc khẽ thở dài trong lòng, liên quan đến phương diện này, mãi mãi là nơi yếu đuối nhất trong lòng những đứa trẻ này! Bạch Mộc vẫn luôn không biết mấy đứa trẻ này lại có tâm sự nặng nề như vậy.

“Cái gì mà không ai cần?” Bạch Mộc nghiêm mặt nói: “Viện phúc lợi này chính là nhà em! Cho dù nói thế nào thì bọn anh đều là người nhà của em! Còn các em nữa, các em đều là một thành viên không thể thiếu trong cuộc đời anh!” Bạch Mộc nhìn về phía đám trẻ này nói. 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.