Tiếng đàn du dương êm tai truyền đến từng góc quán cà phê, ánh mắt mọi người bỗng chốc đều bị thu hút bởi Bạch Mộc và Đường Hân Uyển đang ngồi trước piano. Họ tạm ngưng những câu chuyện dang dở, đắm chìm trong tiếng đàn, tận tình hưởng thụ khúc nhạc piano êm dịu này.
Đám người Tạ Minh Tường cũng hơi giật mình, một mặt là vì bản nhạc này rất cảm động, mặt khác là vì sự ăn ý giống như được ông trời tác hợp của hai người. Tựa như duyên phận tu từ kiếp trước, khiến người ta không nhịn được mà sinh lòng ngưỡng mộ.
Tựa như một làn gió nhẹ lướt qua mặt hồ phẳng lặng, khiến trong lòng người ta bỗng nổi lên những gợn sóng lăn tăn.
Mà lúc này một người phụ nữ đột nhiên dừng chân trước cửa quán cà phê. Cô ấy có một gương mặt hoàn mỹ không tỳ vết, một mái tóc đen mượt như tơ gấm tung bay theo làn gió, nghe thấy khúc nhạc piano không thể quen thuộc hơn nữa, cô ấy như ngẩn ngơ, trong đôi mắt đẹp lóe lên một tia phức tạp.
"Anh Tuyền, là anh sao? Cuối cùng anh vẫn là vì giúp em mà từ bỏ ước mơ của chính anh sao?"
Do dự một lát, cô ấy vẫn bước vào quán cà phê. Sau khi vào trong quán, ánh mắt của cô liền bị hai người Bạch Mộc đang đánh đàn thu hút, nhìn bóng lưng hai người khiến cô có một chút hoảng hốt nhất thời. Ký ức như thủy triều dâng lên, dường như cô nhìn thấy được chính mình trong quá khứ. Những năm đó, cô và anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-xuan-co-nhau/1959091/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.