Chương trước
Chương sau
Bộ phim kết thúc trong bầu không khí lúng túng như vậy. Sau khi ra khỏi rạp chiếu phim, Bạch Mộc và Đường Hân Uyển vẫn còn có chút hoảng hốt, trong đầu không ngừng nghĩ đến chuyện xảy ra trước đó. Về phần tình tiết của bộ phim thì hai người chẳng ai biết rốt cuộc là diễn những gì. 

Không khí cứ tiếp tục trầm mặc như vậy, đợi ở cổng rạp chiếu phim thêm một lúc, mấy người Tạ Minh Tường mới chậm rãi đi tới. 

Nhìn thấy vẻ mặt của hai người Bạch Mộc, đám Tạ Minh Tường cũng đoán được đại khái là đã xảy ra chuyện gì, lập tức nháy mắt cười nói: “Sao hả? Phim có hay không?” 

Bạch Mộc trợn mắt nhìn anh ấy một cái, trong lòng rất bất mãn vì tên này đã đặt ghế tình nhân cho bọn họ. 

Tạ Minh Tường lại giả vờ không biết, nhiệt tình ôm vai Bạch Mộc cười nói: “Thời gian vẫn còn sớm, lát nữa đi đâu chơi?” 

Bạch Mộc trừng mắt, không để ý tới anh ấy. 

Đúng lúc này, Sở Nam đi ngay phía sau hai người đột nhiên phát hiện hình như trong túi áo Bạch Mộc có gì đó. Cậu ta chẳng nói chẳng rằng, hết sức cẩn thận đến bên cạnh Bạch Mộc, lén lấy thứ kia ra. 

Sau đó… tên mập này lập tức kích động. 

“Mọi người mau đến xem, đây là cái gì?” - Sở Nam giơ hộp “áo mưa” kia lên cao, lớn tiếng hô hào. 

Mọi người quay đầu nhìn lại thấy tên này đang bày ra một tư thế rất dung tục. Tư thế kia… rất giống bức tượng nữ thần tự do, chỉ là thứ giơ lên trong tay tên này không phải là ngọn đuốc, mà là một hộp… “áo mưa”. 

Bởi vì vừa mới hết phim nên rất đông người tụ tập ở cổng rạp, hơn nữa giọng của tên mập này lại khá to, vì vậy ánh mắt mọi người nhìn cậu ta có gì đó sai sai, có cảm giác rất giống như đang nhìn một thằng ngốc. 

“Mẹ ơi, anh này đang làm gì vậy?” - Cách đó không xa, một cô bé nhìn về phía người mẹ ở bên cạnh, tay chỉ chỉ vào Sở Nam hồn nhiên ngây thơ hỏi. 

“Nha Nha, đừng nhìn linh tinh, người như thế luôn là đầu óc không bình thường.” - Mẹ cô bé sợ Sở Nam sẽ dạy hư con mình, vội vàng kéo cô bé rời đi. 

Mấy người Tạ Minh Tường nhăn mặt, vội vàng tránh xa khỏi thằng mập này, vẻ mặt như “tôi không quen biết cậu ta”. 

Dường như bị hành vi bất bình thường này của Sở Nam hù dọa, đám người tản ra trong nháy mắt. 

“Ơ…” - Lúc này Sở Nam mới ý thức được có gì đó không ổn, vội vàng cúi đầu bước vội đi. Đến khi chạy được đến một chỗ không có ai mới nhẹ nhàng thở ra, vội vàng hét lên: “Tạ lão đại, mọi người chờ em với chứ!” 

Sắc mặt Tạ Minh Tường rất khó coi: “Mập, chú mày mất mặt cũng đừng có kéo tụi anh vào được không?” 

Nhìn thấy vẻ mặt ghét bỏ của mấy người kia, Sở Nam lập tức ý thức được bọn họ đã hiểu lầm, vội vàng giải thích: “Cái này không phải của em! Cái này là em phát hiện ở trong túi áo của Bạch Mộc!” 

“Gì cơ?” - Mọi người sửng sốt, chợt nhìn về phía Bạch Mộc với sắc mặt kỳ quái. 

Lúc này Bạch Mộc mới phát hiện hộp “áo mưa” trong tay Sở Nam là thứ mình tiện tay để trong túi áo. Anh vốn định lấy cái này đi tìm Tạ Minh Tường tính sổ, bây giờ lại bị Sở Nam chơi một vố không kịp trở tay, nhất thời có lý cũng khó biện minh. 

Tạ Minh Tường cười ha hả, đi tới vỗ vai Bạch Mộc nói: “Được đấy người anh em! Rất có hiệu quả! Anh đây bái phục chú!” 

Nói xong những lời này, đột nhiên Tạ Minh Tường cảm giác sau lưng lành lạnh, ngay sau đó liền nhìn thấy ánh mắt như muốn giết người của Lãnh Hân Hân nhìn sang. 

"Nguy rồi!" - Tạ Minh Tường thầm than không ổn, ý thức được mình đã có chút vênh váo, lập tức ngậm miệng không nói gì nữa.

Tiêu Ninh cũng không để ý những thứ kia, cẩn thận nhìn vào toàn thân Bạch Mộc và Đường Hân Uyển một chút bằng ánh mắt mờ ám, cuối cùng dừng lại trên mặt của Bạch Mộc: “Người anh em, giải thích chút đi chứ!” 

Nhìn thấy muốn vẻ mặt truy cứu đến cùng của mọi người, Bạch Mộc có chút bất đắc dĩ, chỉ có thể ủ rũ giải thích toàn bộ chân tướng sự việc. 

Mấy người Tạ Minh Tường nghe xong đều không nói gì, nhưng biểu hiện trên mặt vẫn bán tín bán nghi của bọn họ… "Tôi không tin!"

“…” - Bạch Mộc có chút chán nản Trên thế giới này, nói thật lại không có ai tin! 

Lãnh Hân Hân kéo tay Đường Hân Uyển, ánh mắt sáng ngời chăm chú nhìn cô: “Hân Uyển, rốt cuộc là chuyện gì vậy?” 

“Chuyện chính là như thế đấy…” - Đường Hân Uyển đỏ mặt, nhỏ giọng giải thích. 

"Hỏi như vậy là chẳng hỏi ra được gì, xem ra phải đổi cách khác thôi!" - Đỗ Khả Nhi nghĩ thầm trong lòng. Ngay sau đó cô đảo mắt, đột nhiên hỏi: “Hân Uyển, Bạch Mộc cậu ấy có ức hiếp cậu không? Nếu cậu ấy ức hiếp cậu, chúng mình sẽ làm chủ cho cậu!”

“Hả? Ức hiếp mình để làm gì?” - Đường Hân Uyển sửng sốt, không hiểu được lời này của Đỗ Khả Nhi là có ý gì. 

Đỗ Khả Nhi cười mờ ám: “Mình nói đến kiểu “ức hiếp” đó đó!” 

“…” 

Mà ở bên này mấy người Sở Nam cũng vây quanh Bạch Mộc, uy hiếp: “Nói mau, rốt cuộc hai người đã xảy ra chuyện gì rồi? Mau chóng khai thật ra!” 

“Thật sự là không có gì cả mà…” - Bạch Mộc bất đắc dĩ khua tay. 

“Ồ…” - Sở Nam ý vị thâm sâu kéo dài giọng: “Nếu đã không có gì, vậy anh nói cho em biết rốt cuộc phim chiếu những gì?” 

“…” 

“Hả? Sao chú có thể không hợp tình lý như thế?” - Tiêu Ninh đột nhiên phất tay, nói một cách hùng hồn. Nhưng chưa đợi Bạch Mộc kịp thở phào, cậu ấy lại đột nhiên nói: “Chú chỉ cần nói cho bọn anh biết, nam nữ chính tên là gì, anh sẽ tin lời chú nói!” 

“…” 

“Nhìn đi! Không trả lời được chứ gì?” - Tiêu Ninh đắc ý cười: “Mắt của quần chúng sáng lắm nhé, chú không lừa được bọn anh đâu!” 

Tôn Dật Thành cũng không nhịn tiếp được nữa, khuyên giải: “Được rồi, Bạch Mộc là người như thế nào mà các anh còn không rõ sao? Em tin tất cả những gì Bạch Mộc nói đều là sự thật! Sao hả, anh em trọng tình nghĩa chứ hả?” - Câu nói sau cùng là nói với Bạch Mộc. 

Bạch Mộc không trả lời, trực giác nói với anh là Tôn Dật Thành tuyệt đối không tốt bụng như vậy. 

Quả nhiên ngay sau đó, tên này liền cười ha hả, nhìn Bạch Mộc trêu chọc: “Nhưng Bạch Mộc anh mà lại mua thứ này, dù thế nào em cũng không ngờ được, có phải anh định tìm một cơ hội để dùng không?” 

“…” - Anh biết ngay là sẽ như vậy mà. 

Bạch Mộc không nói gì, dù sao bọn họ cũng xem như Bạch Mộc ngầm thừa nhận rồi, cả đám cười như không cười nhìn về phía Bạch Mộc và Đường Hân Uyển. 

Đường Hân Uyển đỏ mặt, xua tay lia lịa: “Không phải như vậy, Bạch Mộc thật sự là vì muốn nhanh chóng đuổi tên kia đi nên mới mua…” 

“Ồ? Là như vậy sao?” - Thừa dịp Lãnh Hân Hân còn chưa nổi nóng, Tạ Minh Tường vội vàng hoạt bát trở lại, hỏi với vẻ khó hiểu: “Nếu thật là như vậy, tại sao chú không vứt cái này đi mà lại để trong túi của mình? Hay là chú có mưu đồ?” 

“Nguy hiểm! Nguy hiểm!” - Mấy người Sở Nam tỏ vẻ giật mình. 

Nhưng Bạch Mộc là ai chứ? Nói về EQ có thể không cao bằng Tạ Minh Tường phản ứng nhanh nhạy đối với các trường hợp, nhưng nói về IQ thì anh tuyệt đối lấn át mấy người này. Suy nghĩ thoáng qua một chút, trong lòng Bạch Mộc đã có chủ ý, hết sức cao minh khiến việc này hóa dữ thành lành, thản nhiên nói: “Không phải em đang nghĩ em không dùng được, nhưng Minh Tường anh sẽ dùng được hay sao? Không phải anh vẫn mong đợi việc này ư? Dù sao thì cũng đã mua rồi, không thể lãng phí tiền bạc, tặng cho anh đấy!” 

“Cái gì!” 

Tạ Minh Tường mới vừa rồi còn đắc ý trong nháy mắt đã sững sờ tại chỗ khi nhận thấy ánh mắt lạnh như băng của Lãnh Hân Hân nhìn sang, cả người anh ấy toát mồ hôi lạnh. Nhìn Bạch Mộc bằng ánh mắt cầu xin: “Người anh em, cơm có thể ăn đại, nhưng nói thì không thể nói bừa! Anh mày đã nói vậy bao giờ hả?” 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.