Đối với hai người như kẻ dở hơi này, mọi người cũng đành chịu, giống như xem ti vi vậy, thưởng thức họ biểu diễn.
Sở Nam càng quá đáng hơn, vỗ vỗ tay: “Ha ha ha... vui quá!”
“Vui cái con khỉ!” - Tôn Dật Thành kêu lên: “Có còn là anh em không đấy, nhanh đến giúp nào! Ây da, đau đau quá!”
“Đến đây!” - Sở Nam nói lớn rồi chạy vội đến.
Trong lúc hỗn loạn, Tạ Minh Tường đột nhiên quay đầu lại, nhìn cậu ấy với ánh mắt hung dữ: “Mày còn muốn anh giúp mày không?”
“Ơ...lão đại, anh yên tâm, em là người rất có nguyên tắc!” - Sở Nam lập tức đổi ý, nhìn Tôn Dật Thành lí nhí: “Huynh đệ, mày tự cầu phúc cho mình đi! Tao thật không phải là không muốn cứu mày mà tao không thể lấy việc chung thân đại sự của mình ra đánh cược. Yên tâm đi, tao sẽ cầu phúc cho mày!”
Tên mập chắp hai tay lai, miệng không ngừng lẩm bẩm, bắt đầu cầu phúc cho cậu ấy: “Ngọc Hoàng Đại Đế, Vương Mẫu Nương Nương, Như Lai Phật Tổ, Quan Âm Bồ Tát, Tề Thiên Đại Thánh, Đại Thượng Lão Quân phù hộ...”
“...”
“...”
Khóe miệng Tiêu Ninh giật giật: “Cậu là cầu cho họ ngừng đánh hay là cầu cho họ đánh nhau càng kịch liệt hơn?”
Cầu nguyện một lúc, tên mập đột nhiên dừng lại, nhìn Tiêu Ninh chân thành nói: “Lão nhị, em dường như nhìn thấy hai con sư tử trong sở thú đang đánh nhau...”
“Đồng cảm!” - Tiêu Ninh không nhịn được cười, gật gật đầu nghiêm túc.
“Bốp!” - Tạ Minh Tường và Tôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-xuan-co-nhau/1959068/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.