Đã hai ngày trôi qua, Hải Băng vẫn không chịu mở miệng nói chuyện với Thiên Thiên lời nào. Thật sự cô biết những lời nói của cô có hơi quá đáng, cậu cũng chỉ muốn giúp cô. "Nhưng rõ ràng cậu ta sai còn to tiếng, đúng là vừa ăn cướp vừa la làng... Khoan đã, đó là việc của mình với La Ánh Hồng, việc gì cậu ta phải lớn tiếng đến vậy... Giang Hải Băng, mình nói đúng mà, đâu có sai, vậy nên không việc gì phải áy náy..." Sang ngày thứ ba, hôm nay là chủ nhật, ngày X, tháng X, là ngày mà mẹ Hải Băng đã qua đời. Mười năm trước, cũng là ngày Mặt Trời Nhỏ rời đi. Có thể gọi là ngày tồi tệ nhất đời cô. Bố đã gọi điện báo trước là không về được vì một dự án bố đảm nhận đang dở dang, bố đã nói xin lỗi rất nhiều lần. Hai chị em cô biết bố cũng rất muốn về nhưng ngặt nỗi công việc bộn bề nên chị em cô rất thông cảm cho bố. Sáng hôm nay, khi thức dậy, cô đã hít thở thật sâu để đối diện với ngày này. 5h00p sáng... Chị Ái Băng đã đi siêu thị từ vài phút trước, giờ chỉ còn mình có ở nhà, cô muốn đi dạo một chút. Trời hôm nay không được đẹp cho lắm! Mây giăng che mất cả bầu trời xanh, mặt trời cũng chẳng thấy đâu, nhưng đổi lại là có gió. Gió không mạnh lắm, chỉ đủ thoáng nhẹ nâng niu mái tóc cô. Mẹ nói mẹ rất thích gió, vì gió giúp cho tâm hồn được thư thái,nhẹ nhàng. Hải Băng cũng thích gió, đơn giản vì mẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-xuan-chi-minh-cau/78025/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.