Biết tâm trạng anh khi này, cô không nói gì nhiều. Đến khi xe dừng lại ở một nhà hàng, anh kéo cô đi vào trong luôn, không kịp đợi cô hiểu chuyện gì. Nói một vài lời với người bồi bàn xong đi luôn lên tầng hai. Ngồi trong căn phòng chỉ có hai người như này có chút khó nói.
- Rốt cuộc anh muốn điều gì đây. Sao đưa tôi đến đây? Cô hỏi anh dù trong lòng đã có đáp án.
Giọng điệu cô nói có chút xa cách khiến Tuấn Duy có chút chạnh lòng. Mới có mấy năm thôi mà đã như xa cách như vậy rồi sao. Đợi đồ ăn lên mà anh vẫn chưa nói gì, cô đành ăn trước chứ không đói lắm. Chưa kịp gắp thì anh đã gắp cho cô rồi, nhìn lại bàn ăn mới thấy hình như toàn món sở thích của mình. Cậu ấy vẫn còn nhớ mình thích ăn gì sao? Câu hỏi lúc này của cô. Linh Anh đâu hay biết sở thích hay cô dị ứng gì anh đều biết, đều nhớ không thiếu một cái nào. Ăn uống xong xuôi rồi, tính đứng dậy đi về rồi mà chợt nhớ ra là anh lôi mình đến đây mà. Cô ở lại xem anh định làm gì. Điều mong muốn hiện tại của Tuấn Duy chỉ là nghe được một lời giải thích của cô thôi.
Đợi mãi nhưng không thấy động tĩnh gì, anh đành ngỏ lời trước, hỏi lí do tại sao cô lại lựa chọn rời đi như vậy. Cô chỉ đáp lại: vì còn sự nghiệp của ba mẹ gây dựng lên. Hơn hết đó cũng là mong muốn của cô. Nghe xong câu trả lời, anh biết đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-xuan-bo-lo/931179/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.