Quản gia nghe vậy thì làm theo sắp xếp của thiếu gia, thu vén mọi việc trở nên ổn thỏa hơn. Sáng hôm sau, Tuấn Duy rời nhà khá muộn. Ly Ngọc cứ y án mọi việc tối qua mà chạy đi thôi không biết là ông anh có biết vụ này không nữa. Cứ biết đi là đi luôn, con bé nó hâm dở thế đó. Dậy đã không thấy con bé nó đâu rồi, hỏi quản gia thì mới biết đi ăn với bạn bè rồi đi học luôn. Anh cũng không suy nghĩ quá nhiều, Ly Ngọc cũng cần có mối quan hệ xã hội riêng, anh không nên cấm cản được.
Ăn xong rồi thì xuất phát khởi hành thôi, thời gian cũng không có nhiều để mà xem con bé đi đâu. Trong khi đó Ly Ngọc với Linh Anh đang ngồi ăn uống với nhau vui vẻ, hai người nói không hết chuyện nhưng Ly Ngọc vẫn còn phải đi học nữa mà. Ăn uống xong cô đưa con bé đi dạo một chút cho tiêu bớt lượng thức ăn vừa rồi, tranh thủ lúc này con bé cũng bảo với cô là những năm tháng cô đi du học thì anh trai mình đã phải chịu áp lực tâm lí như thế nào. Cô chỉ biết im lặng mà không nói được gì, dẫu biết giờ có quay lại là quá trễ rồi.
- Không hề muộn đâu chị. Suốt những năm tháng qua anh em chỉ có đợi chị thôi. Dù biết bao cô gái tán tỉnh nhưng không hề rung động. Không nói ra với bất kì ai về điều đó đâu. Ly Ngọc nói với cô.
Linh Anh chỉ “ ừm “ một tiếng thôi, tâm trạng cô đang rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-xuan-bo-lo/931176/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.