Thở dài, không biết bao giờ mình được người khác trừ người thân tặng quà vào những dịp đặc biệt nhỉ. Thôi thôi thở dài thêm tí nữa là tạch mấy môn giờ. Tầm này là cũng đang thi cuối kỳ rồi, phải ôn tập cho kĩ lưỡng chớ. Tuấn Duy vừa đến lớp, nay thời tiết lạnh lẽo ai cũng áo bông áo len, anh thì cũng vậy thôi. Trên áo khoác dày, dưới quần jeans chất liệu chắc phải tốt, đi giày mùa này là chuẩn bài. Tổng thể nhìn cả lớp na ná nhau về trang phục nhưng khí chất mỗi người một khác.
Nếu có người thiên về ngọt ngào thì có người lại lạnh lùng như tuyết mùa đông. Người thì ấm áp như ánh dương, người toát lên mình sự quyến rũ ẩn giấu sau mỗi lớp áo. Mỗi người một khí chất, một cá tính không nói được điều gì.
Anh về chỗ của mình, thấy cô đang thơ thẩn nghĩ điều gì đó mà nhìn ra bầu trời lạnh lẽo kia. Mưa thì không có nhưng gió cứ gào thét, rét cóng người. Ừ thì cũng mua quà rồi, chả lẽ không đưa cho người ta. Nhưng anh nào có dũng khí đưa thẳng, như thế khác nào minh chứng cho lời nói kia là thật. Lén lút đặt dưới ngăn bàn cô với một tờ giấy ghi chú
“ Quà Giáng sinh cho cậu, dù hơi muộn nhưng cũng chúc một mùa Giáng sinh an lành, nhiều sức khỏe. Quà mua lâu rồi, vì cậu đi chơi mất hôm nghỉ lễ nên chưa có dịp tặng. Vậy nhé, món quà gửi đến...............” Đến khúc này hơi phân vân không biết nên ghi như thế nào. Chả lẽ là người con gái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-xuan-bo-lo/931154/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.