Diệp Nhi với Linh Anh hiểu đại khái sự việc. Công nhận Hoa Vân đáng sợ thật chứ, giờ Linh Anh mới hiểu hết toàn bộ câu nói lúc trước Diệp Nhi nói với mình. Cô không có ý định nói gì đâu nhưng thấy nó sao sao ý. Trong chuyện tình cảm thì đau nhất vẫn là lặng im không cho người ta một lời giải thích hay có một buổi nói chuyện rõ ràng.
Tuấn Duy thì lạnh nhạt, nói một hai lời thì không thể thuyết phục được Hoa Vân. Cô ấy thì tính cách cố chấp, không chịu hiểu mà vẫn níu kéo một thứ tình cảm đơn phương không hồi đáp. Chuyện này cô đứng về phe trung lập, mọi suy nghĩ bây giờ cũng chỉ là suy nghĩ, không biết có giải quyết được gì không. Kệ để hai người họ tự giải quyết, mình chỉ là dân tình hóng chuyện thôi.
Cô với Diệp Nhi đứng ở một góc xa hóng chuyện xem như thế nào, tránh cô ta nhìn thấy nhưng mình vẫn phải thấy và nghe rõ câu chuyện. Đang buồn ngủ mà có chuyện cái hết buồn ngủ luôn, bật sang chế độ hóng chuyện. Vừa ăn vừa hóng hớt coi xem có gì thú vị không nữa. Cuộc nói chuyện càng lúc càng đi đến sự không thể cứu được luôn. Anh vẫn không nói gì mặc cho cô gái bên cạnh vẫn nói liên tục, nước mắt cứ thế mà tuôn rơi nhiều hơn.
- Sao anh cứ thờ ơ, vô tâm với em như vậy? Anh trả lời em một câu đi chứ.
- Bây giờ cô muốn gì, thực sự tôi rất mệt. Cũng đã nói rất nhiều lần với cô là tôi không hề thích
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-xuan-bo-lo/931148/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.