“ Ừm vậy hả. Cậu đã ôn bài chút nào chưa, mai thi hóa với sinh đó. “ – Linh Anh nhắc cũng là hỏi xem Diệp Nhi ôn bài chưa.
“ Á cậu nhắc mới nhớ, tớ chưa có ôn bài. Ôi, mai đúng hai môn học không được tốt cơ chứ! “ – Diệp Nhi nhớ ra than khóc. Cô là người học thiên xã hội nên mấy môn tự nhiên chỉ ở mức trung bình hoặc tạm ổn thôi.
“ Đấy không nhắc lại quên, học đi. Kiểm tra giữa kỳ đó. “ – Nhắc Diệp Nhi học thì cô cũng quay học bài, ôn tập. Cô không giỏi xuất sắc mấy môn tự nhiên, chỉ dừng ở mức khá, điểm sàng sàng ổn ổn.
Hai người tập trung vào ôn tập cho kì thi ngày mai, thi thoảng lại kiểm tra lẫn nhau. Luyện thêm một số dạng đề rồi nghỉ ngơi. Khi Linh Anh đóng sách vở đứng dậy, duỗi cơ thể cho đỡ mỏi sau 2h30 ngồi yên. Lúc này trời cũng nhá nhem tối rồi, mẹ cô đang nấu cơm tối cho cả nhà rồi. Linh Anh đi xuống phụ mẹ đôi chút rồi đi thay giặt. Xong xuôi bữa tối, cô lên nhà nằm nghịch chơi chơi.
Chán nằm lại nhảy ra coi mấy cái cây ở ngoài ban công. Như một thói quen ngày trước, Linh Anh rất hay trút bầu tâm sự với những cánh hoa. Dù không nhận được lời hồi đáp nào nhưng phần nào đó đã khiến lòng cô nhẹ nhõm hơn. Con gái tuổi dậy thì mà, có nhiều cái tâm sự thầm kín không nói thành lời được và chỉ khi ở một mình mới bộc lộ được tất cả.
“ Có phải là mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-xuan-bo-lo/931126/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.