“ Kem dính trên mặt em kìa. “ – Linh Anh đưa tay lên vuốt một vệt kem trên mặt Ly Ngọc xuống.
“ Cảm ơn chị nha. “ – Con bé cười tươi nói.
Linh Anh mỉm cười rồi quay ra ăn tiếp. Diệp Nhi đang hăng say ăn uống mà không biết có người chụp lén mình. Tuấn Duy đang tiện tay chụp lại ảnh cô nàng đang ăn để gửi Nhật Hoàng coi. Chỉ khi ở bên mấy người thân thiết, anh mới là được chính mình. Tự do thoải mái mà không lo điều gì. Lớp vở bọc bên ngoài chỉ là ngụy trang, bảo vệ chính mình mà thôi. Ai cũng có nỗi khổ của riêng mình, anh không ngoại lệ.
Còn lại chưa đến nửa cái bánh, mấy người không ăn được nhiều nữa. Cô thu gọn cái bánh lại để nhìn cho gọn gàng hơn. Tính đem vào tủ lạnh mà không biết mở, cô ra ngoài kéo anh đang ngồi đứng dậy. Đang ngồi bình yên bị kéo dậy, anh ngơ chưa hiểu gì đến khi cô dừng lại ở bếp thì mới hiểu là lôi anh vào mở tủ lạnh giùm. Đương đâu đương lành bị kéo vào ai mà không bực cho nổi.
“ Tính ra cô có thể gọi mà sao không làm như vậy? “ – Anh hỏi cô.
“ Gọi cậu đến khi thanh xuân tôi đi luôn à. Chắc gọi tám thôi bảy hồi không thấy đâu quá. “ – Linh Anh đáp luôn.
Nghe được câu này mà anh kiểu “-“ không biết nói gì luôn. Tuấn Duy im bặt dù anh dùng từ ngữ cũng tốt mà trước một con người giàu ngôn từ, nói câu nào thấm câu đó thì nó khó phản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-xuan-bo-lo/931117/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.