Trên đường về nhà, anh suy nghĩ không biết nhà họ Nguyệt kia về chưa. Phòng vẫn an toàn hơn. Anh sang nhà Nhật Hoàng chơi một lúc rồi mới quay về nhà. Bước chân vào cổng, thấy xe nhà họ vẫn ở đây. Tiếng thở dài vang lên trong không khí tĩnh mịch. Tránh đâu cho khỏi nắng!
Anh bình tĩnh đẩy cửa bước vào. Không gian nhà đang cười nói vui vẻ thì bỗng im bặt. Tuấn Duy không nói không dằng gì đi thẳng lên phòng, không thèm chào một câu. Mẹ anh thấy vậy thì lửa giận trong lòng lại bùng lên nhưng vì đang có người nên bà phải nén lại. Tự mình lên phòng con trai.
Mở cửa phòng thấy con mình đang ngồi yên vị trên ghế dài như thể biết trước kiểu gì mẹ cũng lên. Đóng cửa phòng lại, lúc này bà mới lớn giọng chất vấn anh
“ Con làm cái gì, ở đâu mà giờ này mới về? “
May là phòng nhà anh là phòng cách âm không thì với chất giọng của mẹ anh vừa rồi dọa người ta chạy luôn không chừng.
“ Không phải có người báo với mẹ rồi sao. Giờ lại quay sang hỏi con? “ – Anh đáp lại mẹ.
“ Đúng là có người báo lại rồi nhưng không phải con muốn làm gì thì làm. Giờ này mới về, con biết mẹ khó nói với họ như thế nào không? “ – Mẹ anh dường như đang rất tức với cái thái độ của anh.
“ Con không quan tâm họ nghĩ như thế nào. Ngay từ đầu quan điểm của con rất rõ ràng. Chỉ cần con gái họ không bén mảng đến đây nửa bước thì con sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-xuan-bo-lo/242293/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.