Trong phòng bệnh, tiếng hô hấp đều, tiếng máy móc kêu tít tít, không gian vô cùng im ắng
Cạch
Tiếng mở cửa phòng nhẹ nhàng, cộng thêm tiếng giày da nhẹ nhàng đi dưới nền gạch hoa.
Nhẹ nhàng đến bên cạnh Diệp Nhi, ngồi xuống. Hai tay đưa lên vuốt ve khuôn mặt nhợt nhạt của cô. Cảm thấy có gì có vuốt ve mặt mình, Diệp Nhi tỉnh dậy, từ từ mở mắt ra. Do chưa thích nghi với ánh sáng lắm nên cô nheo mắt lại. Thấy vậy, anh ta đi đến gần cửa sổ kéo rèm lại
Mặc dù không còn ánh sáng nhưng đôi mắt của Diệp Nhi vẫn hơi lu mờ, thị giác đang ngày càng giảm. Cái này cô đã biết từ lâu, nhiều lần còn không nhìn thấy gì hết
- Cho hỏi ai vậy
- Là tôi, Nam Đình
Người đàn ông này chính là Nam Đình. Lần này tới thăm Diệp Nhi cũng là lần cuối cùng, cũng như tới để từ biệt cô. Anh đã có quyết định của mình, sau khi xong mọi việc sẽ sang Anh tận hưởng những ngày tháng bình yên. Không có người thân, bạn bè đấu đá nhau
- Chuyện hôm trước...xin lỗi anh
Diệp Nhi hơi cúi người xuống, cảm thấy hơi hổ thẹn, cũng như may mắn. Khi té bậc cầu thanh cô đã lấy lại trí nhớ. Người cô yêu là Kì Lân, trái tim và cả hơi thở cũng vậy
- Người nên nói xin lỗi là tôi, tôi đã hại em thành ra như vậy
Lần này đến lượt Nam Đình cúi đầu xuống, Diệp Nhi khó hiểu " Hả " một tiếng
- Nếu như em đã nhớ lại, chắc hẳn vẫn nhớ lúc bị truy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-xuan-ben-anh/3929177/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.