Sau khi bước loạng choạng được ra đến bên ngoài cô bị vấp chân ngã xuống. Phượng Minh vội chạy đến đỡ cô dạy liền bị cô đẩy ra. Thấy tình hình có vẻ là chưa thể về ngay được cậu liền gọi báo cho Lương Nhuận bảo cậu đưa Mỹ Mỹ về trước còn phía bên bản thân mình chưa thể nào về ngay được nên sẽ về sau.
Gọi điện báo với Lương Nhuận xong cậu lại đi gần đến bên Nhất Hy để đỡ cô dậy. Co liền bật khóc :
" Đến cả mày cũng bắt nạt tao sao ?"
"Oa oa oa "
"Sao vậy, sao cậu lại khóc ?"
" Cậu ấy bắt nạt mình giờ đến cả mặt đường và đôi giày này cũng bắt nạt mình. "
Vừa nói vừa khóc, nói xong câu nói đó cô liền lấy tay cởi đôi giày ra ném nó ra xa. Thấy cô ném vậy cậu lại lật đật chạy ra nhặt lại đem về hỏi :
" Mình có bắt nạt cậu sao? "
" Ừm chính cậu đã bắt nạt mình oa oa oa... Cậu đã bắt nạt mình oa oa oa... "
"Được là lỗi của mình ,mình không nên bắt nạt cậu. Xin lỗi cậu. "
"Nào giờ chúng ta mau về thôi."
" Không muốn về cùng cậu. Mình sẽ về một mình, mình sẽ tự về. "
"Được nào đứng dậy. "
Sau đó cô đứng dậy lững chững đi về phía trước quay đầu lại thấy Phượng Minh trên tay cầm đôi giày và đi theo đằng sau.
"Cậu. Không được đi theo mình. "
Cô không cho cậu đi theo,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-xuan-ay-cua-chung-ta/3740792/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.