Chương trước
Chương sau
"Tốt, tốt lắm."
Tống Hải Sơn nghe thấy câu nói này, sự tức giận lập tức biến mất.
"Giang Phàm sư huynh, huynh có thể tự mình xuất thủ bức bách Dương Kỳ, coi như đã giúp đệ trút giận."
Tống Hải Sơn biết này Giang Phàm là người như thế nào, thâm bất khả trắc, tu vi khí công đạt tới đoạt mệnh lần 4 đỉnh phong, sắp tiến thêm một bước đạt tới đoạt mệnh lần 5.
Người này mà đối phó Dương Kỳ, Dương Kỳ có lợi hại hơn nữa cũng nhất định chịu nhục nhã ê chề.
Nghĩ tới chuyện Dương Kỳ phải chịu nhục, trong lòng Tống Hải Sơn vô cùng vui sướng.
"Với thân phận của ta, căn bản không cần phải xuất thủ với Dương Kỳ. Thế nhưng những người bên cạnh hắn lần lượt tấn chức đạt tới cảnh giới Đoạt Mệnh, bí mật trên người hắn ta cảm thấy rất hứng thú. Không thể có phương pháp nào bồi dưỡng cao thủ cảnh giới Đoạt Mệnh nhanh như vậy được, nếu chúng ta có thể moi được bí mật trên người của hắn, vậy thì Thái Tử hội chúng ta sẽ được lợi không nhỏ."
Giang Phàm nhạy cảm phát hiện được điểm trọng yếu.
"Được rồi, mọi người cùng nhau tu luyện đi, thảo luận những lĩnh ngộ của khí công của các ngươi gần đây. Ngày mai cùng ta tới chỗ Dương Kỳ hỏi hắn mấy điều."
"Dạ, Giang sư huynh, chúng đệ còn cần huynh chỉ điểm tu vi nhiều hơn."
Cốc Phần Tiên nói:
"Ta muốn tấn chức đích thân đánh bại Dương Kỳ, có vậy nỗi giận trong lòng mới tiêu tan được."
"Tu luyện đi."
Giang Phàm chậm rãi nhắm mắt.
***
Học viện tinh anh, giữa một hồ nước rộng mênh mông, trong một tòa tháp cao. Dương Kỳ đang khoanh chân ngồi ngay ngắn, trong tháp của mình, hắn không hề cố kỵ tu luyện khí công.
Trên đỉnh đầu, Địa Ngục Dung Lô bay ra.
Cái Địa Ngục Dung Lô này hiện giờ cũng có màu bạch kim, thần thánh mà vinh quang, bên trong nó có thánh hỏa bốc lên, giống như có thể hòa tan tất cả.
Khi hắn tấn chức đạt tới đoạt mệnh lần 3, Địa Ngục Dung Lô cũng có biến hóa.
Ngọn lửa bạch kim mạnh hơn ngọn lửa dung nham rất nhiều, từ việc ẩn chứa ma khí nay đã trở nên thuần khiết và thần thánh, đây không phải là ngọn lửa địa ngục mà là một loại thánh hỏa, một ngọn lửa vinh quang.
Dương Kỳ nhận thấy trong máu của mình đã chuyển biến từ màu vàng xám sang màu bạch kim.
"Địa Ngục Dung Lô, luyện hóa yêu hạch."
Yêu hạch của Giao Vô Phong lơ lửng trong Địa Ngục Dung Lô, liên tục bị tước đoạt ánh sáng, những viên yêu hạch khác đã sớm bị Dương Kỳ luyện hóa, chuyển thành sinh mệnh bổn nguyên, rót vào trong vi hạt tiếp theo.
Lực lượng của Dương Kỳ hiện giờ đã vượt trên 50 viễn cổ cự tượng
Hắn thức tỉnh 50 vi hạt, tấn chức thành đoạt mệnh lần 3.
Khi đoạt mệnh lần 3, được thiên địa nguyên khí tẩy rửa, vi hạt lần lượt thức tỉnh, sau khi chém giết nhóm cường giả Giao Vô Phong, cướp đoạt chân khí trên người của hắn, luyện hóa thêm một số yêu hạch, lực lượng của hắn hiện giờ đã vượt trên 50 vi hạt.
Nhắm mắt lại là hắn thấy trong cơ thể mình đã có 55 vi hạt thức tỉnh, ở sâu trong khí hải đan điền có 55 con viễn cổ cự tượng bằng chân khí, nói cách khác khi tấn chức đạt tới đoạt mệnh lần 3, hắn lại thức tỉnh thêm được 5 con viễn cổ cự tượng.
"55 con tập trung lại, tuy rằng không thể dời sông lấp biển, nhưng cũng có thể nhổ một ngọn núi nhỏ."
Dương Kỳ cảm thấy mình có lực lượng bạt núi.
"Cự tượng bạt sơn, luyện hóa yêu hạch!"
Hắn một lần thét dài, hai tay liên tục huy động đánh ra các loại chân khí, khiến cho ngọn lửa trong Địa Ngục Dung Lô càng lúc càng mạnh, không khí trong phòng bị đốt trở nên vặn vẹo.
Một số dụng cụ bằng kim loại có dấu hiệu tan chảy.
"Thu lửa!"
Hắn đột nhiên thu khí công, toàn bộ làn sóng nhiệt được thu vào trong lò luyện, khí tức bên ngoài của yêu hạch do bị thiêu đốt đã trở nên mát mẻ hơn.
Hiện giờ hắn đã chiến thắng tâm ma, lĩnh ngộ đạo lý ám sát tuyệt thế, Thần Tượng Trấn Ngục Kình dung hợp với linh hồn, có thể tùy tâm điều khiển, tâm qua tất cả sắc bén, thẩm thấu qua tất cả mềm mại, giống như thiên địa nguyên khí, không chổ nào không thể xâm nhập.
Răng rắc!
Viên yêu hạch lần 5 đã bị hắn nung khô, lúc này nứt ra, bên trên xuất hiện vô số vết nứt chằng chịt, nhiều chữ nhỏ cũng hiện lên, nhưng không cách nào thấy rõ được.
Dương Kỳ biết, đây là công pháp tu luyện trong linh hồn của Giao Vô Phong, nhưng mà đã bị tổn hại rất nhiều, không cách nào chữa trị, bản thân hắn cũng không thể làm gì được.
"Vốn tưởng rằng mình phải mất mười ngày nửa tháng mới có thể hoàn toàn luyện hóa, vậy mà tới giờ đã có thể khiến nó vỡ tan, xem ra sau khi chiến thắng tâm ma, lĩnh ngộ một đâm tuyệt thế, thì đã có lợi ích vô cùng, tu luyện không ngừng tăng nhanh."
Trong lòng Dương Kỳ dường như hiểu ra điều gì đó.
Hai tay của hắn vung lên, viên yêu hạch lập tức vỡ vụn, sau đó biến thành bột phấn, nổ tung, toàn bộ bị hút vào trong thánh hỏa màu bạch kim, bị đốt không còn lại một chút gì.
Trong cơ thể Dương Kỳ từng viên vi hạt tiếp tục thức tỉnh.
Ầm, ầm, ầm, ầm, ầm!
Lần này hắn thức tỉnh thêm 5 vi hạt, vậy là hắn đã có 60 con viễn cổ cự tượng.
Chậm rãi thu Địa Ngục Dung Lô, Dương Kỳ nhắm mắt lại, cảm nhận lực lượng trong cơ thể, nếu không phải hắn muốn tìm hiểu sự lợi hại của đoạt mệnh lần 3, củng cố cảnh giới, thì hắn có thể trùng kích đoạt mệnh lần 4.
Khoanh chân ngồi xuống, nhật hạ nguyệt lên, nhiều lần tuần hoàn.
Dương Kỳ tinh tế lĩnh ngộ cảnh giới, hấp thu nguyên khí trong Vương Đạo Khí Trận, đoạn tuyệt ô uế.
Một ngày trôi qua, hắn hoàn toàn chìm đắm trong cảnh giới thể ngộ, suy nghĩ nghiền ngẫm đối với sinh mệnh của bản thân, đối với thiên địa nguyên khí, đối với vũ trụ hư không, hắn đã đi vào cõi thần tiên Thái Hư.
Loại cảnh giới tu luyện này chỉ có thể ngộ (ngẫu nhiên) mà không thể cầu.
Hắn có thể tiến vào loại cảnh giới này, không phải do bản thân tu luyện thần cấp khí công, mà là do hắn đã chiến thắng được tâm ma, khiến cho tâm linh trở nên cường đại.
Tâm linh và thiên địa nguyên khí giao cảm, thiên nhân giao cảm.
Dương Kỳ thậm chí còn nghĩ đó là cho một ý niệm trong đầu thâm nhập vào trong mây, thao túng mây khói, chuyển mây làm mưa, không cần dùng chân khí làm gì.
Nghe đồn, Thánh giả thực sự có thể nghĩ là làm, chỉ một ý niệm trong đầu, không cần vận chuyển khí công cũng có thể tạo ra sấm sét trong thiên địa, khiến cho mặt đất nứt ra, thay đổi sơn hà.
Dương Kỳ còn cách cảnh giới này xa vạn dặm, nhưng mà hiện giờ hắn có thể cảm ngộ đúng là một dị số.
Đột nhiên, ầm ầm!
Bên ngoài tòa tháp có nguyên khí ba động.
Dương Kỳ thu hồi mình ý niệm trong đầu, đứng dậy chậm rãi đi ra ngoài, hắn nhìn thấy bên ngoài tòa tháp có một đám người đang đứng trên không trung, ước chừng khoảng 5, 5 người, trong đó cả Cốc Phần Tiên, Tống Hải Sơn.
Nhưng mà, tên thủ lĩnh trước mặt là một nam tử trẻ tuổi, tu vi thâm hậu, mặc một bộ đồ trắng, hai tay không cầm binh khí, ngẩng đầu nhìn trời, uy nghiêm vô cùng, quân lâm thiên hạ.
"Thái Tử hội, Giang Phàm."
Thanh niên áo trắng kia nhìn thấy Dương Kỳ, tự báo tên họ trước:
"Ngươi chính là Dương Kỳ đúng không, đi theo ta, ta có lời muốn nói với ngươi."
"Ta tại sao phải đi theo ngươi?"
Dương Kỳ nói:
"Có chuyện gì không thể nói ở chỗ này sao?"
"Dương Kỳ, ngươi thành thật một chút đi theo chúng ta, chúng ta đang cho ngươi thể diện, nếu như ngươi cố chấp, vậy thì đừng trách mấy huynh đệ chúng ta tiến hành thủ đoạn hủy diệt."
Cốc Phần Tiên âm trầm nói.
Tống Hải Sơn không nói câu gì, giống như đang đợi.
"Các ngươi rốt cuộc muốn làm gì?"
Dương Kỳ hỏi, hắn cũng biết người tới không có thiện ý, nhưng mà hắn cũng không sợ hãi, hắn muốn xem những người này có trò gì.
"Không có gì, ta muốn nói với ngươi mấy lời mà thôi."
Giang Phàm nói:
"Đi thôi, mong rằng ngươi đừng là xằng bậy, gia tộc huynh đệ của các ngươi lúc nào cũng có thể gặp tai ương."
"Được, nếu vậy ta đi theo các ngươi."
Dương Kỳ gật đầu.
Giang Phàm quay người lại bay vút đi.
Dương Kỳ đi theo phía sau, họ đều là cường giả cảnh giới Đoạt Mệnh, khí công phi phàm, đương nhiên có thể bay trên bầu trời.
Chỉ chốc lát sau, mọi người đã bay ra khỏi học viện Thiên Vị, đáp xuống trên một thảo nguyên cách đó mấy ngàn dặm.
Hiện giờ đang là giữa mùa hạ, thảo nguyên hoa tươi nở rộ, đồng cỏ tươi tốt, khung cảnh mỹ lệ vô cùng. Thỉnh thoáng có vài con sông trong vắt chảy xuôi, có bơi lượn lờ.
Giang Phàm hạ xuống, Dương Kỳ theo ở phía sau.
Khi Dương Kỳ đáp xuống, đám thành viên Thái Tử hội lập tức tản ra vây quanh hắn, giống như sắp ra tay động thủ.
"Các ngươi muốn làm gì?"
Dương Kỳ quát lớn:
"Chẳng phải muốn nói chuyện hay sao?"
"Nói chuyện với nhau? Phì?"
Tống Hải Sơn lúc này mới mở miệng nói chuyện:
"Ra khỏi học viện Thiên Vị sẽ không có trưởng lão ngăn cản, ra tay trong học viện không tiện, hiện giờ không tới phiên ngươi nói chuyện, ngươi có tư cách này sao? Chỉ là một nông phu mà cũng mạnh miệng."
"Được rồi."
Giang Phàm khoát khoát tay, ngăn cản Tống Hải Sơn nói thêm, hắn nhìn Dương Kỳ nói:
"Nói đi, ngươi có phương pháp và bảo bối gì có thể giúp cho 4 tiểu tử cạnh ngươi liên tiếp tấn chức cảnh giới Đoạt Mệnh, bọn họ nói là có gia tộc trợ giúp, có thể lừa được người khác nhưng không lừa được ta. Có thể khiến cho 4 người đồng thời tấn chức, thủ đoạn đúng là khá tốt, đem bảo bối của ngươi ra đây, nói rõ phương pháp, sau đó gia nhập Thái Tử hội chúng ta, làm việc cho chúng ta, ta có thể tha cho ngươi một mạng, không làm khó dễ huynh đệ của ngươi, thế nào?"
"Giang sư huynh? Ý của sư muội ta là phải phế đi khí công của hắn."
Tống Hải Sơn âm trầm nói.
"Chuyện này ta tự có chủ trương."
Giang Phàm chắp hai tay sau lưng, ánh mắt sắc bén lướt nhìn Dương Kỳ:
"Bây giờ ngươi không còn đường lựa chọn, nói đi. Nếu như không nói, ta sẽ bắt ngươi thi triển thủ đoạn nghiêm hình bức cung, bắt ngươi nói ra thì thôi, lúc đó ngươi có nói cũng đã muộn rồi. Đừng rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt."
"Ngươi làm vậy không sợ quy định của học viện sao?"
Dương Kỳ trầm giọng nói.
"Quy định? Quy định đều là do người định, luật pháp tồn tại vì con người mới có ý nghĩa. Ở trong học viện Thiên Vị, Thái Tử hội chính là quy định, chính là luật pháp."
Giang Phàm ngạo nghễ nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.