"Hắc hải này thật là sâu."
Dương Kỳ mặc áo giáp di chuyển liên tục trong nước biển đen kịt, dần dần thâm nhập vào sâu trong Hắc hải, yêu thú hung mãnh càng lúc càng nhiều.
Thậm chí, hắn còn nhìn thấy một con rắn biển năm màu có tu vi Khí Tông, phun ra sát khí phì phì, kinh thiên động địa, tự tạo một động phủ cho riêng mình nơi đáy biển, thậm chí còn hàng phục rất nhiều yêu thú khác làm thuộc hạ, chinh chiến khắp nơi nhằm cướp đoạt tài nguyên tu luyện.
Dưới đáy Hắc hải có nhiều hải nhãn (mắt biển),nơi nào có mắt biển chính là nơi đó có một yêu thú có tu vi cao thâm.
Con rắn biển kia có thân hình to như thùng nước, dài khoảng mười trượng, chiếm giữ một nơi trong dải đá ngầm, bố trí thành đại trận phòng ngự, ở trong đó khổ cực tu luyện.
Dãy đá ngầm này hiển nhiên là đã được nó bố trí lại, giống như một thành trì nho nhỏ của nhân loại, từ cách thức bố trí có thể nhận ra nó đã ẩn chứa trí tuệ nhân loại, không! Phải là trí tuệ của yêu tộc.
Yêu tộc trời sinh đã có trí khôn, thậm chí trong gien của nó đã có truyền thừa phương pháp tu luyện khí công của đại thánh yêu tộc thời thượng cổ, nó khác hẳn khí công của con người.
Dương Kỳ thậm chí còn nhìn thấy, con rắn biển Khí Tông kia còn trồng cả thủy linh chi màu đen, các loại nhân sâm, rất nhiều linh dược, giống như nó đang luyện chế Tụ Khí đan.
Đây cũng là trí tuệ của yêu thú, chúng nó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-vuong/1778962/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.