Rốt cục Dương Kỳ cũng đạt tới Đoạt Mệnh cảnh.
Giờ phút này hắn mới cảm nhận được sự phức tạp, sự hiểm ác hay sự thay đổi của thiên địa. Trên thiên không, dưới vực sâu đều có vô số khí lưu có thể đem sắt thép xoắn làm bột phấn.
Lực lượng cường đại từ trong cơ thể hắn bộc phát ra.
Hắn hít thở một chút, lập tức thấy từng đạo ánh trăng ngưng tụ thành nguyên khí mát lạnh tiến vào trong cơ thể, trở thành một bộ phận của sinh mệnh bổn nguyên.
Cùng lúc đó, một cỗ linh khí trong thiên địa theo từng nhịp hô hấp tiến vào, không ngừng loại bỏ tạp chất trong thân thể.
Mỗi một khắc, thân thể của hắn đều bảo trì tình trạng trong ngoài không dính chút bụi.
Thậm chí, hắn biết rõ hiện giờ đã không thể dựa vào đan dược, vào lương thực, chỉ cần hấp thu linh khí thiên địa cũng có thể duy trì tính mạng.
Đây chính là Đoạt Mệnh cảnh, đã hoàn toàn thoát phạm trù nhân gian.
Hoàn toàn "Thải khí đoạt mệnh"
Khí chính là mệnh, mệnh chính là khí.
Đoạt linh khí thiên địa để duy trì bản thân, đó chính là chỗ thần kì của Đoạt Mệnh cảnh. Nói cách khác, với cảnh giới của Dương Kỳ hiện tại, cho dù nhốt hắn tại tuyệt địa, không ăn không uống mấy chục năm, thậm chí trên trăm năm, hắn vẫn không bị tử vong.
Hoàn toàn có thể đoạt linh khí thiên địa để duy trì sự sống của bản thân.
Thời khắc tấn thăng Đoạt Mệnh cảnh, chân khí toàn thân của hắn cũng xảy ra biến hóa cực lớn. Hắn cảm thấy được, nguyên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-vuong/1778942/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.