Chương trước
Chương sau
Vân Hải Lam một thân y phục màu lam, rất là đơn sơ đứng yên trên tháp cao, cô độc lẻ loi, lại vừa khiến cho mọi người cảm giác tôn nghiêm không thể xâm phạm, lại vừa làm cho người ta cảm thấy nhu nhược đáng thương.
Bất kỳ nam nhân nào nhìn thấy hình bóng này thì tâm linh đều sẽ sinh ra giao động. Không nhịn được muốn sùng bái yêu thương.
Chẳng qua trong lòng Dương Kỳ cười lạnh.
“Vân Hải Lam, ngươi quả nhiên ở trong Lâu lan cổ thành”.
Dương Kỳ nhìn xem toàn thân chính mình, một cơn gió tuyết vờn quanh, bạo phong tuyết hóa thành băng tinh thế giới, là một chiêu Đông Tuyết trong Tứ Quý kiếm thuật, ở chỗ sâu bạo phong tuyết là Minh Thần Chi Khải đã đem Dương Kỳ bao bọc giống như một tên ma quỷ Minh Vương.
Hình dạng như vậy, dù cho là ai cũng không thể nhận ra bản thân hắn là người nào.
Chẳng qua, Dương kỳ vẫn có một chút lo lắng, mình và Vân Hải Lam tiếp xúc với nhau lâu như vậy, bằng vào tâm cơ của nàng, từ trong lời nói có thể đoán được một chút dấu vết gì đó.
Vân Hải Lam với tính cách thâm trầm, cực kỳ âm hiểm, tâm tư lại cẩn mật, Dương Kỳ thật sâu hiểu rõ nàng ta.
“Hừ! Cho dù người hoài nghi ta là Dương Kỳ thì có lợi ích gì? Tìm ra được chứng cớ sao? Huống chi, Dương Kỳ ta chính là muốn cùng ngươi đấu một trận, đấu trí so dũng khí. Vân Hải Lam, hiện tại ta liền cho ngươi thấy sự lợi hại của ta. Là ngươi lợi hại hay ta lợi hại? Hoài nghi là ta càng tốt, có thể đả kích sự tự tin của ngươi.”
Dương Kỳ trong lòng lien tiếp hiện lên cả chục ý niệm, đột nhiên gào to một tiếng, trực tiếp phóng bay vút lên cao, tản mát ra một cổ sát khí bén nhọn, trên không trung chớp động, bàn tay chợt vung lên một chưởng, một cổ lôi đình chân khí trên không trung nổ vang, hướng tới Vân Hải Lam cách xa mấy vạn trượng.
Đây là Hạ Lôi trong Tứ Quý kiếm thuật.
Trong truyền thuyết, trong Tứ Quý kiếm thuật Hạ Lôi là mạnh nhất, tu luyện đến cực hạn, có thể diễn biến ra tới tâm lôi chưởng, một chưởng bổ ra, Lôi đình nổ vang, uy lực như thiên thần hạ phàm, Lôi công nổi giận, tiêu trừ hết thảy tà ma.
Hiện tại, Dương Kỳ mặc dù còn xa không đạt tới loại trình độ này, nhưng bản thân chân khí thực sự quá hùng hồn, trong lúc xuất thủ, chân khí cùng nhau ma sát, giống như bên trong bão tố, ùng ùng nổ tung, chấn động tứ phương, kinh lôi oanh động, khiến toàn bộ kiến trúc trong hoàng thành đều run rẩy.
Uy lực mãnh liệt như sấm sét, dâng lên không trung, dùng một đời công lực, lấy sấm sét tận diệt nhân gian.
Dương Kỳ tung ra một kích như vậy đều hướng Vân Hải Lam tấn công, xem nàng chống lại như thế nào.
Coi như có thể ngăn cản được, hắn cũng có rất nhiều thủ đoạn khác luân phiên đánh giết bắt lấy Vân Hải Lam, sau đó cao chạy xa bay, tìm một địa phương yên lặng, bộc lộ thân phận của mình, hảo hảo làm nhục một phen
Đại trương phu, điều thú vị trong cuộc đời là “khoái ý ân cừu”, ở trước mặt kẻ khinh thường mình tỏ ra hãnh diện.
Ầm!
Lôi chưởng hiện ra, tứ phía run sợ, Vân Hải Lam đầu tiên cảm nhận được sát khí dày đặc, chợt lấy làm kinh hãi, trên khuôn mặt xinh đẹp tuyệt luân kia hiển hiện ra thần sắc không thể tin nổi.
Đôi mắt của nàng nhìn chằm chằm vào đoàn bạo phong tuyết liều chết xong tới, cảm nhận được trong đó ẩn chứa khí tức kinh khủng, còn có tiếng sấm sét nổ vang trong lôi chưởng, mới đầu là khiếp sợ nhưng sau một cái hô hấp liền bình tĩnh trở lại, cũng không có xuất thủ, mà muốn thấy rõ bên trong đoàn bạo phong tuyết kia, rốt cuộc là ai đối với nàng xuất thủ.
Nàng trấn định như thế, cơ hồ làm người khác cảm giác mặc gió cứ thổi ta vẫn bất động.
Bất quá, Dương Kỳ không một chút đối với sự trấn định của Vân Hải Lam mà động lòng, trong tim của hắn, ý chí kiên định, bài trừ hết thảy tạp niệm, giống như thích khách nhất kích, huyết tiên ngũ bộ, kim điện sát vương, nhất tiến không lùi, khí tức nhảy lên đạt tới trình độ nồng đậm nhất, mãnh liệt đến bất khả tự nghị.
Hắn muốn dùng một kích kia, rửa sạch sỉ nhục, tìm về tôn nghiêm, tuyệt đối sẽ không bởi vì vẻ mặt Vân Hải Lam trấn định mà dao động.
"Yêu nghiệt!"
Ngay khi Dương kỳ đánh ra một chưởng này, lúc sắp sửa đánh tới Vân Hải Lâm, một cái thanh âm từ trên cuồn cuộn ập xuống.
Một vòng mặt trời chói chan ra hiện tại bão tuyết đầy trời này để ngăn trở ở trước mặt Vân Hải Lam, trợ giúp nàng ngăn cản một kích tuyệt sát này của hắn.
Càn Khôn Đại Nhật Kiếm.
Ông!
Kiếm quang chói lóa như mặt trời cùng chiêu kiếm Hạ Lôi của Dương kỳ đụng thằng vào nhau, phát ra tiếng nổ khinh thiên kịch địa, khí lưu loạn xạ lan tới mặt đất, từng từng miếng vàng lá trên mặt đất hoành thành đều nổ tung lên, kim phấn bắn ra bốn phía.
Nhiệt độ của Càn Khôn Đại Nhật Kiếm khiến cho mặt đất cũng bắt đầu hòa tan.
Lại là Sở Thiên Ca xuất thủ trợ giúp, ngăn cản Dương Kỳ đánh chết Vân Hải Lam.
Từ đầu đến cuối, Vân Hải Lam cũng không có ý định xuất thủ, thì ra nàng đã sớm dự liệu được Sở THIÊN CA sẽ ra tay trợ giúp nàng. Nàng này tâm kế thâm sâu, âm hiểm, hiển nhiên thuộc người túc trí đa mưu.
Trên bầu trời, một đoàn kiếm quang chói chan tựa mặt trời dần đần thu liễm, hiện ra thân hình Sở Thiên Ca đứng trên tháp, cùng lúc đó một đoàn mây máu khí công cũng thu trở lại, rơi trên nóc hoàng thành Lâu Lan cổ thành, đó là một nam tử toàn thân khoác áo choàng màu máu, tay không đeo găng, trên người hắn không có một tia khí tức Hấp Huyết mã tặc tàn nhẫn, nhưng Dương Kỳ biết được, người này là cao thủ Đoạt Mệnh cảnh, là thủ lĩnh của đám Hấp Huyết mã tặc - Kinh Vô Huyết.
Vân Hải Lam, Sở Thiên Ca đứng ở trên tháp cao.
Kinh Vô Huyết ở trên nóc nhà hoàng cung.
Dương Kỳ trôi lơ lửng trên không trung, bị một đoàn bạo phong tuyết bao vây.
Ba phương thế lực, loáng thoáng đối nghịch.
"Ngươi là ai? Mới vừa ẩn núp bên dưới lòng đất trộm mất Thánh Ma đồ của ta?"
Kinh Vô Huyết nhìn Dương Kỳ: "Tứ Quý kiếm thuật, ngươi là môn nhân Xuân Thu Môn à?"
"Không sai, Thánh Ma đồ ở trong tay ta, mới có thể phát huy ra uy lực lớn nhất."
Dương Kỳ phát ra thanh âm bén nhọn: " Xuân Thu môn ta trong ít ngày nữa có thể xưng là Xuân Thu học viện, bức họa đồ này cứ xem như là lễ vật các ngươi tặng cho ta đi."
"Ngươi muốn chết!"
Kinh Vô Huyết lạnh lùng nói.
"Vị bằng hữu kia, ngươi là người Xuân Thu môn? Vậy không nên cùng ma đầu Huyết Yêu động ở chung một chỗ."
Vân Hải Lam đột nhiên mở miệng nói, "Chẳng qua vừa rồi, tại sao lại xuất thủ đối với ta? Ta có cái gì đáng giá để ngươi xuất thủ sao?"
"Ta muốn xuất thủ với người nào liền xuất thủ với người đó, ngươi quản được à?"
Dương Kỳ thanh âm lãnh khốc, hắn biết, Vân Hải Lam đang thử dò xét mình, chẳng quá cũng không để ở trong lòng.
"Ngươi có biết rằng, nếu thật như vậy sẽ ảnh hưởng đến quan hệ giữa Xuân Thu môn cùng Thiên Vị học viện?"
Vân Hải Lam tiếp tục nói: "Trừ phi ngươi là tên giả mạo? Tứ Quý kiếm thuật mặc dù là tuyệt học của Xuân Thu môn, nhưng cũng có nhiều cao thủ trộm lấy mang ra ngoài học tập tu luyện. Nói đi, ngươi là ai? Tại sao muốn gây xúc mích giữa Thiên Vị học viện cùng Xuân Thu môn?"
"Nói nhảm vô ích."
Dương Kỳ trong lòng dâng lên luồng sát khí, Xuân Tàm Ti Vũ một lần nữa xuất ra, tàm ti ngập trời, hướng Vân Hải Lam bay đi, xuân phong mênh mông cuồn cuộn hòa lẫn cả mùi vị trời Đông giá rét xơ xác tiêu điều trong hoành thành, người người đều cảm giác mùa Xuân đang đến.
"Đây là cái gì? Xuân Phong?"
Bên ngoài thành Lâu Lan, ở nơi xa xa, một đám đệ tử Quân Tử đảng đều mạnh mẽ ngẩng đầu, trong đó có một ít cao thủ ngẩng đầu nhìn bầu trời xa xăm, cảm thụ được trong không khí khí tức xuân phong trổi lên.
"Khí công thật cường đại a, lại một vị cường giả Đoạt Mệnh cảnh nữa xuất hiện sao?"
"Nghiệt súc!"
Nhìn thấy Xuân Tàm Ti Vũ bay tới, ti tằm đầy trời, chi chít, mỗi một ti tằm mỏng le có lực xuyên thủng cương thiết lại chuyên phá hộ thân chân khí, ánh mắt Sở Thiên Ca sáng ngời lên, sát cơ hiển hiện, sau lưng trường kiếm đã xuất khỏi vỏ, kiếm quyết vừa ra, lập tức lấy thân thể làm trung tâm xuất hiện mười mặt trời tỏa ánh sáng chói chan, mỗi một mặt trời chói chan đều do kiếm khí tạo thành, kiếm khí mãnh liệt hoa phá trường không, quỷ thần khó lường, cùng Xuân Tàm Ti Vũ va chạm nhau, trực tiếp đem chi chít Xuân Tàm Ti Vũ đốt cháy sạch thành mảnh nhỏ, chỉ một chiêu liền phá vỡ khí công Dương Kỳ.
"Thì ra, ngươi còn chưa tấn chức Đoạt Mệnh cảnh, chẳng qua là phục dụng linh dược, hoặc là tu hành một môn kỳ quái ma công nào đó mới có được thực lực như thế. Đã như vậy, để ta nói cho ngươi biết, Khí Tông - vô luận như thế nào cũng không phải là đối thủ của Đoạt Mệnh cảnh."
Tiếp xúc qua một chiêu.
Sở Thiên Ca liền nhìn ra, tu vi Dương Kỳ cũng không đạt tới cảnh giới Đoạt Mệnh.
Bởi vì, phàm là người đột phá tới Đoạt Mệnh cảnh, thì chân khí hoàn toàn bất đồng, trong lúc xuất thủ sẽ nương theo thiên địa linh khí, một chiêu có thể dẫn phát, thôn hấp linh khí triều tịch, siêu phàm thoát tục.
Dương Kỳ mặc dù mạnh mé, nhưng toàn bộ đều bằng vào lực lượng tự thân, chiêu thức thiếu hụt độ phù hợp hòa cùng thiên địa.
Lập tức, Sở Thiên Ca từ sâu trong nội tâm liền đối với Dương Kỳ sinh ra một loại khinh miệt.
"Tiểu tử, ta còn tưởng rằng ngươi là nhân vật lợi hại gì, nguyên lai là phế vật, không phải là Đoạt Mệnh cảnh mà cũng dám kiêu ngạo như vậy, chết đi!"
Sở Thiên Ca chấn động trường kiếm: "Thập Luân Liệt Nhật, đưa ngươi lên đường thôi!"
Kiếm khí Thập Luân Liệt Nhật gào thét chồm lên, hướng Dương Kỳ bay đến, bên trong từng đạo kim quang là từng đạo liệt hỏa, sắc bén mang theo nóng bỏng, khí công vận dụng đến loại trình độ này, quả thực không thể tưởng tượng nổi.
"Phá cho ta!"
Dương Kỳ hồn nhiên không sợ hại, bàn tay chấn động, Minh Thần Chi Mâu hiện ra trong lòng bàn tay, trường mâu run lên, thiên biến vạn hóa, không kém chút nào Thập Luân Liệt Nhật.
"Ngu ngốc! Đại Nhật Càn Khôn, đốt cháy kinh mạch."
Sở Thiên Ca cười lạnh liên tục, kiếm quang Thập Luân Liệt Nhật đột nhiên nổ tung, toàn bộ thẩm thấu tiến vào Minh Thần Chi Mâu, hỗn hợp chân khí, muốn xâm lấn vào trong cơ thể Dương Kỳ.
"Cơ hội tốt!"
Dương Kỳ thân thể trên không trung liên tục chuyển ngoặt, há mồm khẽ hấp, kim quang liệt hỏa toàn bộ tiến vào thân thể.
Vốn là, Minh Thần Chi Khải ở trên thân thể, căn bản không thể xâm lấn được, nhưng hiện tại Dương Kỳ chủ động cắn nuốt kiếm quang Đại Nhật Càn Khôn Kiếm, chính là muốn nhờ một kích kia, hoàn toàn luyện hóa lôi đình cự Tượng trong cơ thể.
Một kích của cao thủ Đoạt Mệnh cảnh không phải chuyện đùa nha.
Mượn kiếm quang của Đại Nhật Càn Khôn Kiếm, hắn có thể nhanh chóng kích thích kinh mạch, luyện hóa tại chỗ.
Như vậy, bằng với một tên cao thủ Đoạt Mệnh cảnh đang giúp hắn quán đỉnh.
Kim quang liệt hỏa vừa vào thân thể, rất đau đớn, kinh mạch giống như bốc cháy, chẳng qua thân thể Dương Kỳ đã cường đại như một đầu Thái Cổ cự thú, hít một hơi thật sâu, trong khoảng khắc đem kiếm khí kim quang liệt hỏa đó thẩm thấu tiến sâu vào đan điền khí hải, cùng lôi đình cự Tượng kết hợp lại.
Tinh hoa sinh mệnh lôi đình cự Tượng rốt cục bắt đầu buông thả, chìm nổi ở bên trong khí hải, sau ba cái hô hấp chợt nổ tung, biến thành đại lượng sinh mạng tinh hoa, còn có thật nhiều lôi đình điện quang nửa. Hoàn toàn luyện hóa kim quang liệt hỏa của Đại Nhật Càn Khôn Kiếm, đồng thời cũng cường hóa kinh mạch.
Trong cơ thể Dương Kỳ vô số viên lốm đốm cự Tượng thức tỉnh.
Tất cả đều gia trì trên thân thể hắn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.