Một mình bươn chải nhiều năm như vậy, càng ngày Thanh Vũ càng hiểu Bách Lý Dực, rốt cục cũng thông suốt chuyện năm đó, nhiều năm như vậy, nhưng xưa này nàng đều chưa từng oán giận Bách Lý Dực. Thanh Vũ lắc đầu một cái, ngón tay mềm mại nhẹ nhàng viết vào lòng bàn tay Bách Lý Dực, 【 Không khổ cực, còn có An cô cô. 】 Từ sau khi Bách Lý Dực an bài An cô cô bên cạnh nàng, nàng đã hiểu ra, Bách Lý Dực một ngày nào đó nhất định sẽ trở về với nàng. Hiện nay, coi như đã viên mãn. Hạnh phúc còn chưa kịp, nào còn hận hắn đây? Bách Lý Dực đau lòng nắm chặt ngón tay nàng, vững vàng nắm trong tay, cúi người, ghé sát vào tai nàng nói, "Thật cực khổ cho ngươi, để cho ngươi chịu nhiều cực khổ như vậy. Ta đáp ứng ngươi, lần này trở về, sẽ không rời đi nữa." Bất luận Bách Lý Dực nói thật hay không, trước sau như một, nàng đều tuyệt đối tin tưởng Bách Lý Dực. Hơi nghiêng người, đem mặt chôn vào cổ Bách Lý Dực, Thanh Vũ nhẹ nhàng gật đầu. Bách Lý Dực ôm nàng, nửa nằm trên giường, giơ tay, xoa xoa mái tóc trơn bóng của nàng, cằm đặt trên đỉnh đầu Thanh Vũ, nhìn ánh đèn cách đó không xa, nhẹ nhàng thở dài một hơi. Từ sau khi Thanh Vũ rời đi, đây là lần đầu tiên Bách Lý Dực an giấc không mộng mị điều gì. Sau một đêm say giấc, sáng ngày hôm sau tỉnh lại đã qua giờ ăn điểm tâm từ lâu. Có lẽ vô cùng mệt mỏi, sau khi Bách Lý Dực tỉnh lại, Thanh Vũ vẫn vùi trong lồng ngực nàng ngủ, ngủ cực kỳ an ổn. Vòng tay của Thanh Vũ vẫn đang siết chặt lấy eo Bách Lý Dực, chăm chú ôm, tựa hồ như sợ khi Thanh Vũ thức giấc, Bách Lý Dực sẽ không còn bên cạnh. Bách Lý Dực từ trong giấc mộng tỉnh lại, rất nhanh nhận ra khóe mắt khác thường, cúi đầu, liền thấy Thanh Vũ đang ngủ yên ổn. Tóc đen nhánh rải rác trên y phục trắng như tuyết của mình, tình cờ có vài sợi tóc kề bên môi, da trắng như tuyết đan sen với sợi tóc đen, càng tô điểm lên làn môi anh đào đỏ tươi tuyệt đẹp kia. Mỹ nhân đang ngủ đẹp không thể nào tả xiết kia, rốt cục làm cho Bách Lý Dực tỉnh ngủ, không nhịn được, khẽ cúi đầu, hôn lên khóe môi non mềm của đối phương. Thời khắc rời bờ môi kia, ý thức được thời gian cũng không còn sớm, Bách Lý Dực nhẹ nhàng nắm lấy vòng tay đang ôm chặt eo mình tháo xuống, vén chăn đi xuống giường. Buổi sáng mùa đông thật sự lạnh, Bách Lý Dực xuống giường, liền cảm thấy gió đông như phả vào mặt. Vội vàng túm lấy y phục đặt bên giường, thành thạo mặc vào. Vừa mới mặc xong ngoại bào, chụp lấy thắt lưng, vẫn còn chưa kịp đem tóc dài vấn lên, Bách Lý Dực dường như cảm giác có người đang nhìn mình, quay lưng, liền nhìn thấy Thanh Vũ chẳng biết từ lúc nào đã tỉnh dậy, đang vùi ở trong chăn nhìn mình, chỉ lộ ra đôi mắt sáng lấp lánh, chăm chú nhìn Bách Lý Dực. Đôi mắt sáng liếc nhìn, quả nhiên là mỹ nhân. Bách Lý Dực nhíu mày, hỏi, "Muốn dậy rồi hả?" Thanh Vũ đang quấn trong chăn gật gù, điềm tĩnh ngoan ngoãn. Thấy nàng như vậy, Bách Lý Dực tiến lên vài bước, lấy ra y phục của nàng đặt bên giường, ngồi ở bên cạnh nàng, "Đến, dậy nào, để ta giúp ngươi mặc y phục." Nói xong, hai tay liền hướng vào trong chăn, đem Thanh Vũ từ trong chăn ấm chui ra. Một tay đỡ lấy sống lưng đơn bạc của nàng, một tay cầm y phục của nàng đưa đến. Sợi tóc đen rải rác trên cánh tay Bách Lý Dực, đen đen trắng trắng đan xen, xúc cảm thật tuyệt. Cách một lớp chăn, Thanh Vũ tựa đầu lên bả vai Bách Lý Dực, híp mắt lại, như vẫn mơ mơ hồ hồ chưa tỉnh ngủ. Bách Lý Dực giúp nàng mặc y phục xong, giúp nàng đi giày, khoác ngoại bào cho nàng, cẩn thận sửa sang lại y phục cho nàng, chỉnh lại làn tóc chưa vấn của nàng, lúc này mới gật đầu hài lòng, cúi người nói, "Được rồi." Hai người lúc này mặc y phục chỉnh tề, Thanh Vũ ngẩng đầu, nhìn thấy tóc dài của Bách Lý Dực rải rác trên vai, không khỏi đưa tay, chạm lấy một bên tóc mai của Bách Lý Dực, ngước mắt, môi đôi mắt sáng lấp lánh nhìn Bách Lý Dực. Bách Lý Dực nhìn nàng một hồi, rất nhanh hiểu được ý nghĩ của nàng, "Ngươi muốn vấn tóc cho ta?" Quả nhiên, Bách Lý Dực vừa nói, đôi mắt Thanh Vũ lại càng sáng lên vài phần, gật đầu, Thanh Vũ thả tóc mai của Bách Lý Dực xuống, đưa tay kéo Bách Lý Dực ngồi trước gương đồng, cầm lấy lược đứng ở phía sau Bách Lý Dực. Chiếc lược chải chải qua lại trên đỉnh đầu Bách Lý Dực, sau một hồi, Bách Lý Dực mơ hồ nhìn theo bóng lưng phía sau qua gương đồng, không khỏi khẽ nở nụ cười. Bách Lý Dực cũng không biết, có phải Thanh Vũ ngầm theo người khác học cách vấn tóc hay không, lần đầu tiên để nàng vấn tóc cho mình, cũng không tệ. Cuối cùng, sau khi đem mũ quan chụp lên, cũng không kém gì thị nữ thiếp thân chuyên giúp Bách Lý Dực vấn tóc, tỉnh xảo, cẩn thận, tỉ mỉ. Sau khi vấn tóc xong, một công tử Bách Lý Dực phong lưu hiện lên, khá là hài lòng gật đầu, "Cũng không tệ lắm, Vũ nhi muốn ta thưởng gì a?" Bách Lý Dực đưa tay, nâng cằm Thanh Vũ lên, vô cùng tà mị. Thanh Vũ hờn dỗi Bách Lý Dực một chút, lôi kéo cánh tay đối phương, ra hiệu cho Bách Lý Dực khom lưng, giơ tay, cẩn thận chỉ lại vạt áo của Bách Lý Dực. Lúc này mới quay lưng, kéo chuông đồng ở bên. Thị nữ đứng ngoài chờ hơn một canh giờ, bưng nước nóng để rửa mặt nối đuôi nhau đi vào. Bách Lý Dực nhìn động tác của nàng, quay đầu, đưa mắt nhìn cửa sổ đang đóng chặt, tầm mắt tối sầm. Không thể nói, liền ngay cả phương thức gọi người vào cũng khác người như thế, những năm này, hạ nhân trong Thương phủ, có phải vì nàng khác với mọi người mà khinh mạn nàng? Thanh Vũ đứng ở một bên cảm nhận được Bách Lý Dực khác thường, nhìn Bách Lý Dực đang trầm tư nhìn cửa sổ. Đưa tay, kéo kéo ống tay Bách Lý Dực. Thấy Bách Lý Dực hoàn hồn nhìn mình, hất cằm lên, nhẹ nhàng nở một nụ cười với Bách Lý Dực. Nàng rất ổn, nàng không có chuyện gì, nàng cũng không cảm thấy oan ức. Qua con ngươi trong trẻo kia, Bách Lý Dực nhìn ra thông điệp qua ánh mắt nàng. Bách Lý Dực ngẩn người ra, không khỏi giơ tay, xoa xoa tóc nàng nói, "Chờ ta sau khi học xong cách trang điểm, ngươi cũng không cần các nàng." Nếu sợ người khác khinh mạn nàng, không bằng giống như trước đây, đều là do Bách Lý Dực tự tay xử lí. Thanh Vũ mỉm cười, gật gù, vui vẻ đáp ứng. Cứ như vậy, Bách Lý Dực đi tới Thương Châu, cũng không xử lý chuyện gì, ngược lại là vùi trong phòng Thanh Vũ, luyện tập cách trang điểm cho nàng. Thời điểm Thanh Vũ làm sổ sách, Bách Lý Dực liền đứng ở phía sau, tháo tóc nàng xuống, tùy ý nghịch ngợm. Động tác như vậy, đương nhiên rất ảnh hưởng đến người đang làm việc, có thể Thanh Vũ cũng cảm thấy không ổn, nhưng vẫn để Bách Lý Dực tùy hứng, một mặt ngoan ngoãn để Bách Lý Dực thao túng. Thời điểm An Dung ngẫu nhiên đi tới thư phòng, liền thấy Bách Lý Dực đang dằn vặt Thanh Vũ như vậy, sau khi đau lòng, liền muốn mở miệng nói với Bách Lý Dực, không nên xem tiểu công tử như đứa bé mà tùy hứng thao túng như thế. Dường như Thanh Vũ phát hiện ra suy nghĩ của nàng, dùng ánh mắt ra hiệu cho nàng, liền đem hết thảy tâm tư của An Dung chặn lại trong cuống họng. Thôi thôi, nhìn tiểu công tử nuông chiều đại công tử như vậy, nào đến lân nàng quản. Ngươi đã nguyện thì ta cũng ít chuyện đi một chút, lại là tình thú giữa hai người, nàng cũng không tiện nhiều lời. Đem vật cầm trong tay đặt xuống bàn, liền rời đi. Tuy là Bách Lý Dực đến trước mặt Thanh Vũ, tâm tư hoang mang một chút, nhưng vẫn bận rộn như vậy nửa ngày, cuối cùng cũng buông tha cho nàng. Xem ra, Bách Lý Dực thật sự không thích hợp làm công việc trang điểm này. Khá là thở dài tiếc nuối, Bách Lý Dực xoa xoa tóc Thanh Vũ, cuối cùng nhận thua. Thấy Bách Lý Dực như vậy, Thanh Vũ mím môi khẽ cười, lôi kéo tay Bách Lý Dực, viết xuống mấy câu trấn an, lúc này mới đem tâm sư hoang mang của thiếu niên kia bình ổn xuống. . Truyện Nữ Phụ Mãi cho đến lúc dùng cơm trưa, Bách Lý Dực ngoan ngoãn ngồi ở một bên để thị nữ giúp nàng trang điểm. Có lẽ là quá mệt mỏi, sau khi dùng bữa trưa xong, Thanh Vũ liền buồn ngủ. Bách Lý Dực thấy nàng mệt nhọc như vậy, dụ dỗ nàng đến giường trong thư phòng, bồi tiếp nàng ngủ một giấc, một giấc ngủ liền ngủ hết một canh giờ. Ở trong gian phòng nhỏ, Thanh Vũ an ổn ngủ bên người mình yêu, nhưng lại không biết, vào giờ khắc này, một chuyện đang nhen nhóm hướng về Thương phủ mà đến. Thương Châu là một châu của Nam Hạ, khá gần phương Bắc, ở trong thủ phủ của Thương Châu, có một diện mạo bất đồng với đế đô Châu Thành. Đã là mùa đông, không giống như cỏ xanh um tùm tươi tốt ở đế đô, trên đường phố Thương Châu đều là bóng cây trọc lốc. Từ cửa Bắc đi đến, một hàng sính lễ dài chậm rãi dọc theo nam bắc trên đường đi đến, thẳng tắp hướng về phía Thương phủ mà đi. Bách tính dọc hai bên đường tò mò đánh giá đội ngũ sính lễ này, đếm đếm, thậm chí có đến hơn 200 người. Chỉ thấy người đi đầu, cưỡi ngựa Hồ béo tốt, một thân thanh sam, để râu dài, nhìn không giống như áp tiêu, giống như là phu tử trong thư viện. Xem ra, người này chính là chủ nhân của chỗ sính lễ này. Mà theo phía sau hắn, đều là hán tử tinh nhuệ tay cầm trường đao, ánh mắt lấp lánh, vô cùng dọa người. Trận địa lớn như vậy, đương nhiên là làm cho đám người hai bên tò mò nghị luận, "Trận thế lớn như vậy, không phải là áp tiêu của Thương phủ, cũng chưa từng thấy tiêu cục của phía Nam nào lớn như vậy. Chẳng lẽ, là từ phương Bắc tới?" Tên còn lại nghe được người này nói như thế, khá là tán đồng gật đầu, "Nhìn thấy không, con ngựa kia là hồ mã, tám phần mười là từ phương bắc tới." Lại một người khác nhận định, "Nếu là từ phương bắc tới, trận thế lớn như vậy, sợ là muốn đi đến Thương phủ, chỉ không biết là một trong ba đại thương nào của phương bắc?" Người từ nãy đến giờ chưa mở miệng nói câu nào lúc này khẽ nhíu mày, "Đến Thương phủ, khoảng thời gian này, sợ là không phải bàn chuyện làm ăn, chẳng lẽ....là vì vị này?" "Vị nào?" "Còn có thể là vị nào? Đương nhiên là Thiếu chủ nhân của Thương phủ, Thanh Vũ công tử a." Tên còn lại lắm mồm. Vội vàng nói. Mọi người bỗng nhiên tỉnh ngộ, gật gù, nghĩ năm ngoái truyền tới lời đồn, trong lòng thông suốt. Đúng rồi, thế trận này, sợ là đến nghị hôn. Chỉ là, rốt cuộc là nhà nào? Không có gì nhận dạng, làm sao làm cho người ta biết là ai a? Mọi người đều suy đoán người đến Thương Phủ cầu hôn là ai, toàn bộ đoàn ngựa thồ cùng cờ hiệu xuất hiện trước mắt mọi người. Cờ hiệu của đoàn người này cắm trên ngựa thồ, đen đỏ đan xen, hoa hồng màu đỏ thêu trên viền vàng, dưới ánh mặt trờ lóng lánh hiện lên. Người hơi có chút kiến thức phóng to con ngươi, thất thanh nói, "Liệt Đằng Cờ, là cờ hiệu của một nhà." "Là nhà nào?" Người bên cạnh thấy hắn nhận ra, vội vội vàng vàng hỏi. "Liệt Đằng Cờ, ngoại trừ Viện Thanh Đằng ở Trữ Châu, còn ai dám dùng cờ hiệu này cơ chứ?" Người này nhìn Liệt Đằng Cờ tung bay trong gió đông, tự lẩm bẩm. Không khỏi suy nghĩ một hồi, lần gần đây nhất cờ hiệu của Viện Thanh Đằng xuất hiện ở Cửu Châu, đã là chuyện của 30 năm trước rồi. Lần trước, là hộ tống hoàng tử Bắc Hoa đến Nam Hạ, mà lần này, dựng cờ khua trống đến như vậy, không biết là hộ tống gì nữa?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]