🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Chuyện Thông Châu cướp lương vẫn chưa dừng lại, dân tị nạn bắt đầu bạo động. Triệu Đại Lang hẳn là đã đoán sai, trong vòng chưa đến nửa tháng, biên cương Nam Hạ đã bắt đầu loạn cả lên.
Các công đường triều đình Nam Hạ bắt đầu nổi lên mưa gió. Bách Lý Dực thu được tin báo tình hình biên cương, mừng đến tít cả mắt. A, khá lắm, tuy nói bạo động nhất là Tế Châu, nhưng Thương Châu cũng bắt đầu bạo loạn, Thương Châu là châu nằm giữa Tế Châu với Nhạc Trung Thành của Bắc Hoa, châu này hiện tại không ai quản lý, nhưng cũng không biết nên dẫn binh từ địa phương nào đi chiếm thành.
Bắt đầu từ Nhạc Trung Thành, ba châu đều có bạo động của dân tị nạn, bởi vì trên đường tị nạn gặp tuyết lớn, lương thực của dân tị nạn đều bị dùng hết, mùa đông này càng trở thêm khó khăn rồi.
"Biên cương Nam triều, 4 huyện thì cả 4 huyện lệnh đều bị dân tị nạn đuổi khỏi huyện nha, một đám tị nạn tay trói gà không chặt có thể đuổi binh lính được huấn luyện nghiêm chỉnh ra khỏi thành để chiếm lấy một thành, binh sĩ của Nam triều quả thực chẳng ra gì. " Triệu Cửu cười hì hì, tương đối gian xảo.
Bách Lý Dực híp mắt nhìn hắn, không để ý tới trêu chọc của hắn, "Ngươi nói xem, chuyện này là do người nào gây nên."
Hiếm thấy hán tử trung niên kia không lộ ra chút khí thế đồ tể, ngược lại sờ sờ cằm mình, đăm chiêu, "Đại tướng quân vừa mới hồi kinh báo cáo tình hình, cho dù có bố trí cũng sẽ không gây ra được tình hình như vậy, huống chi Văn tiên sinh là người tài trí, chắc chắn sẽ không để đại tướng quân làm ra chủ ý này, vì lẽ đó không phải là hắn. Đoàn gia ở Thương Châu chắc là lúc này cũng không phạm phải hồ đồ như vậy, ba lão hồ ly kia........." Nói tới chỗ này hắn dừng một chút, vuốt cằm giễu cợt, "Hừ, muốn có được thiên hạ này, ba người này tuyệt đối sẽ không trêu trọc bách tính mà làm nhục đi danh tiếng của bọn họ. Nói tới Bắc Định Vương Nam Hạ, luôn luôn là người có dã tâm, việc này có thể là do hắn gây lên."
Bách Lý Dực ngồi ở trên ghế, trên người khoác áo khoác thật dày, ngón tay gõ gõ trên mặt bàn đăm chiêu, nàng nhìn về hướng Lâm An, nhíu mày hỏi, "Lâm công, ngươi cho là thế nào?"
"Việc này, tuyệt đối không chỉ là đơn giản như vậy. Ở địa phương không có ai quản lí xảy ra bạo động, Nam Hạ, Bắc Hoa, Thương Châu, quân đội của cả ba không tiện tham gia. Nếu một trong ba quân đội động binh, 4 phương 8 hướng đều sẽ động. 3 quốc gia đều thèm nhỏ dãi Nhạc Trung Thành từ lâu, như vậy liền tránh không khỏi được thảm họa chiến tranh máu chảy thành sông. Nếu là xuất binh, binh mã của Bắc Định Vương cách thành gần nhất, tất nhiên là hắn được phái qua đây. Mà bên kia Bắc Hoa, đã có Uất Trì tướng quân áp sát, còn nói về Thương Châu, Đoàn Chính Thuần công tử, hằn là cũng nghe qua." Nói đến chỗ này, hắn ngẩng đầu lên, tựa như muốn nhìn phản ứng của Bách Lý Dực.
Bách Lý Dực gật đầu, khoát tay, "Nói tiếp."
"Ba người này đều là uy danh hiển hách, là bá chủ một phương, năng lực không phân cao thấp. Bắc Định Vương an cư ở biên cảnh đã lâu, hẳn là đã có chuẩn bị từ lâu, nếu thật sự xảy ra chiến tranh, hắn cũng có khả năng chiếm được Nhạc Trung Thành, Nam Hạ cũng chính là muốn phái người đến đó quản lí. Ngài cũng hiểu được, Thái Tử Nam Hạ sang năm là muốn đăng cơ, nếu việc tiếp nhận Nhạc Trung Thành xảy ra vấn đề, lão hoàng đế cũng có cớ....Diệt đi Bắc Định Vương!"
"Tất cả chỉ đều là suy đoán, nói chung Nhạc Trung Thành đại loạn là tất nhiên." Lâm An nói xong nói, lẳng lặng đợi Bách Lý Dực lên tiếng.
Bách Lý Dực vẫn gõ gõ tay trên bàn, trong phòng mùi đàn hương nồng nặc, khiến người ta khó có thể mở mắt ra, "Nước trong này có thể rất sâu a, lão Quân hồ ly này muốn cá cược 1 sống một chết....Aizzzz...."
"Chuyện này......" Triệu Tử Kính cùng Lâm An nhìn nhau một chút, trong đôi mắt đều là bất an.
"Đúng rồi......" Bách Lý Dực ngẩng đầu nhìn phía Lâm An, "Hộ vệ bố trí bên Thanh Vũ xong chưa?"
"Bố trí thỏa đáng." Lâm An khom người xuống đáp.
"Hai ngày nữa chính là ngày nàng cùng Thất công chúa mang theo một đám tiểu thư Nam Hạ đến Lãm Nguyệt Các bán hàng từ thiện, tình cảnh có thể không kiểm soát được, phải cẩn thận một chút." Bách Lý Dực cẩn thận căn dặn, đề phòng vạn nhất.
Lâm An vừa nghe nàng nói lời này, thấy buồn cười, "Công tử nói đúng lắm, ngày ấy ta sẽ sai một đám ám vệ đi theo Thanh Vũ công tử, tất nhiên cũng sẽ không để nàng kinh sợ."
Bách Lý Dực nghe vậy, lúc này mới hài lòng gật gù. Thanh Vũ cũng dần dần lớn lên, giờ cũng đã 14 tuổi, thời điểm này dĩ nhiên là người trong mộng của rất nhiều công tử trong thành, liền ngay cả người chính trực như Tần Ngự Sử thấy nàng còn thần hồn điên đảo mấy phần. Như thế, người yêu mến Thanh Vũ khó tránh khỏi khi gặp mặt không nảy sinh ý đồ xấu, thật giống như thời điểm tết Đoan Ngọ năm nay, nếu không phải Bách Lý Dực ở bên che chở cho nàng, không biết nàng sẽ bị bao nhiêu công tử làm phiền.
Loại hành vi này, quả nhiên khiến cho lòng nàng nảy sinh sát ý. Ngày làm từ thiện ấy, Lãm Nguyệt Các hẳn sẽ rất hỗn tạp, không chắc sẽ không phát sinh chuyện gì. Thanh Vũ là người từ nhỏ nàng ân sủng chiều chuộng, coi như xảy ra chuyện gì, Bách Lý Dực cho dù muốn truy cứu cũng không thể làm động tĩnh quá lớn, lúc này không giống như lúc xưa, nàng trong mắt mọi người là một vị hoàng tử bị chính phụ thân mình đưa sang quốc gia khác làm con tin, mọi cử động của nàng đều bị người ở nơi này giám sát.
"Ngày làm từ thiện ở Lãm Nguyệt Các qua đi, đem lương thực đưa tới, tình hình tị nạn bên Thông Châu cũng có thể tạm an ổn được một chút." Bách Lý Dực vuốt vuốt tóc mai của mình, trầm giọng nói. Nàng đem sợi tóc chậm rãi vuốt vuốt, đột nhiên giương mắt cười nhạo, "Chỉ là Thông Châu vẫn chưa an ổn, ta muốn thiên hạ này đều yên ổn, làm cho dự tính của các nhà đều công dã tràng."
Nàng cười, trong mắt lóe lên tia sáng, thật giống như ánh mắt của Hắc Báo trong đêm nhòm ngó con mồi, không giấu diếm được ánh mắt khát máu, "Ba nhà đều muốn chiếm được Nhạc Trung Thành, nhưng ta lại muốn thấy cả 3 nhà này đều nhìn thấy mà không chiếm được."
Lâm An cùng Triệu Tử Kính liếc mắt nhìn nhau, lập tức cúi đầu chắp tay, "Công tử anh minh!"
"Lâm công, dùng bồ câu đưa thư về Bắc Hoa, để ba người theo Thanh Vũ đi tới Lãm Nguyệt Các chuẩn bị lương thực cho Nhạc Trung Thành. Mặt khác, để Tả Thiếu Khanh dâng thư lên Bệ Hạ, cầu xin đem binh sĩ đưa lương tới Nhạc Trung Thành! Còn Trình Mông lão sư phụ, trấn ở trong quân đi......." Bách Lý Dực nhẹ nhàng liếc Lâm An một chút, cũng không cần nói nữa.
"Nô tài minh bạch!" Lâm An chắp tay, sắc mặt vui mừng.
"Triệu công, trong vòng mười ngày đem tất cả gia quyến của quản sự chúng ta ở Lê Châu Thành, an bài thỏa đáng, những người này cũng nên về thôi." Nàng liếc mắt nhìn Triệu Tử Kính, hạ xuống một mệnh lệnh.
Triệu Tử Kính gật đầu, trầm giọng đáp lời, "Vâng." Hắn được gọi về Châu Thành cũng là vì việc này. Bách Lý Dực dù nói thế nào cũng là hoàng tử của Bắc Hoa, lúc trước là con tin đưa tới Nam Hạ, gia thần của nàng đa phần đều là người dưới trướng của mẫu thân nàng, cùng nàng tới Nam Hạ, mấy năm qua Bách Lý Dực vẫn luôn sắp xếp thân tín ở Bắc Hoa, nhưng ngoại trừ tài chính dồi dào, những thứ khác căn bản đều không sánh bằng ở Nam Hạ. Hiện nay phải trở về Bắc Hoa, đương nhiên là phải mang thân tín ở Nam Hạ cùng trở về.
Dù sao nơi đó mới là quê hương.
"Đợi thêm ba tháng, là có thể trở về." Nói xong những chuyện này, Bách Lý Dực nhẹ giọng than thở.
Đợi đến khi Bách Lý Dực sắp xếp xong mọi chuyện đã là chuyện của nửa canh giờ sau.
Lâm An mang theo Triệu Tử Kính nghênh ngang đi ra khỏi vương phủ bằng cửa chính, ngược lại Triệu Đại Lang lại cải trang thành quản sự tửu lâu rời khỏi vương phủ, trong vương phủ cũng có nhiều tai mắt luôn ngấm ngầm theo dõi vị công tử đến từ Bắc Hoa này, vẫn là nên cẩn thận một chút.
Bắc Hoa bên kia, việc lập Thái Tử vẫn đang bị trì hoãn, Bách Lý Dực vốn dĩ vẫn là con trai trưởng của Hoàng Đế Bắc Hoa, về tình về lý vị trí kia là của nàng. Thêm nữa tháng trước Địch Long tướng quân giao chiến với người Khương Hồ dành lại được 3 tòa thành trước kia tiên đế bị đánh chiếm, càng làm cho ưu thế của Bách Lý Dực gia tăng đáng kể.
Năm đó Địch Long Tướng quân ở trên Kim Điện cùng phụ thân nàng cắt bào đoạn nghĩa vì chuyện tình với Lam Nham ở biên cương xa xôi. Các quý tộc ngày đó ai mà không biết. Mà Lam Nhan vừa vặn chính là cậu ruột duy nhất của Bách Lý Dực, cũng chính là đệ đệ của hoàng hậu Tần Lam của Bắc Hoa ---- Tần Mạch. Như thế tính ra, Địch Long Tướng Quân cũng chính là dượng của Bách Lý Dực rồi. Địch Long Tướng quân đối với Tần Mạch cũng là cuồng dại, nhiều năm như vậy cũng chưa từng trêu hoa ghẹo nguyệt, coi như không có con nối dỗi cũng không thèm quan tâm, toàn tâm toàn ý với Tần Mạch. (Lời của Edit: Ô thế hóa ra Địch Long Tướng Quân là gay à @@)
Như vậy, nếu là tranh giành quyền lực ở Bắc Hoa, một nửa binh quyền của Bắc Hoa đã nằm trong tay Bách Lý Dực rồi.
Tuy là Đại hoàng tử cùng Tam hoàng tử ở Bắc Hoa cũng đã dòm ngó vị trí Thái Tử kia từ lâu. Bách Lý Dực có Địch Long Tướng Quân đứng ở đằng sau cũng không thấp kém so với bọn họ. Bản thân nàng có thể khẳng định, chỉ cần nàng có thể trờ về Lê Châu Thành, hai người kia tuyệt đối sẽ không phải đối thủ. Vị trí kia, sớm muộn cũng sẽ là của nàng!
Nhưng là có thể trở về, nghe thì dễ.
Phụ thân của nàng biết rõ giới tính của nàng, vốn dĩ chính là đưa nàng vứt sang Nam Hạ phế bỏ. Nếu không phải có thuộc hạ năm xưa của mẫu thân tận lực chăm sóc, nàng không biết đã mất mạng từ lúc nào ở trong hoàng cung Bắc Hoa rồi. Đối với người phụ thân này, trong lòng nàng có hận, cũng bởi vậy, 13 tuổi năm đó, nàng không chút do dự uống hết bát thuốc cắt đứt đường lui của nàng. Hiện nay nàng phải trở về tranh cướp hoàng quyền, cái thứ nhất là muốn giết chết phụ thân kia. Vì muốn che lấp đi thối nát của hoàng gia mà hi sinh chính đứa con của mình. Bách Lý Hoành tuyệt đối sẽ không để cho nữ nhi của hắn trở lại Bắc Hoa làm hỏng đi bàn cờ chính trị của hắn.
Mà Hoàng Đế Nam Hạ lại muốn đặt cược trên người Bách Lý Dực nàng. Muốn đưa nàng lên vị trí tối cao của Bắc Hoa kia, để cho 2 nước kí kết khế ước 50 năm hòa bình. Đương nhiên, không phải không có điều kiện, thông gia là một trong những minh ước có hiệu lực nhất. Thất công chúa Thương Thu đã gần 20 tuổi vẫn cứ chậm chạp chưa lấy chồng, người tinh tường đều có thể nhìn ra Hoàng Đế Nam Hạ có ý gì. Hiện nay công chúa Khương Hồ lại đi tới Lê Châu Thành, mà bên trong Lê Châu Thành chỉ có duy nhất một vị hoàng tử chưa thành hôn là Bách Lý Dực, bởi vậy.......
Thủ đoạn Hoàng Đế Nam Hạ bức hôn càng ngày càng mãnh liệt.........Đối với Bách Lý Dực luôn muốn trì hoãn cũng càng ngày càng khó rồi.......Nếu là tiếp tục như thế nữa, nàng cũng không tự tin là sẽ lui thân thành công.
Nghĩ tới đây, Bách Lý Dực nhắm mắt lại, tựa lưng trên ghế. Bên trong phòng mùi đàn hương nồng nặc, mùi hương kia thật làm cho người ta không thể mở mắt nổi. Nàng nhắm mắt lại, cực kì mệt mỏi, nằm bất động trên ghế. Trong đầu vạn chuyện hỗn loạn nhào tới, mỗi bước đi đều phải tính toán tỉ mỉ, thật sự mệt mỏi.
An thị nữ từ ngoài đi vào thư phòng, vừa thấy bộ dạng này của nàng, trong lòng hơi hồi hộp, vội vàng đi tới bên cạnh Bách Lý Dực. Trời lạnh như thế này nằm trên ghế ngủ, coi như là trong phòng có lò sưởi, cũng không ổn chút nào. An thị nữ luôn luôn lo lắng cho thân thể Bách Lý Dực, cúi người xuống nhẹ nhàng hoán nàng, "Công tử, công tử."
Dường như ngủ cũng không sâu giấc, Bách Lý Dực rất nhanh thanh tỉnh. Chỉ là trong đấy mắt của nàng vẫn có chút mệt mỏi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.