Hội thơ ca năm nay Hoàng Đế Nam Hạ sẽ dẫn Thái Tử cùng xuất hiện, điều này chưa bao giờ xuất hiện tiền lệ. Việc tiếp đón các tài tử sau đó vẫn là do Tần Vương Thương Lạc cùng Thụy Vương Bách Lý Dực xử lý. Trong lúc này bỗng nhiên phát sinh một việc làm cho Bách Lý Dực phi thường không vui, đó chính là một vị tài tử Trần Quận Tạ để mắt tới Thanh Vũ đang đi bên cạnh Bách Lý Dực, hắn muốn dùng hai mỹ tỳ đổi lấy Thanh Vũ. Lúc đó vẻ mặt Bách Lý Dực vẫn vô cùng lạnh nhạt, chỉ nắm chặt lấy tay Thanh Vũ. Bách Lý Dực mím mím môi, nhìn vị tài tử tên Tạ kia, không nhanh không chậm nói, "Người bên cạnh Cô Vương, chưa có tiền lệ trao đổi với người khác." Vị Tạ tài tử này cũng tương đối thức thời, chắp tay hành lễ, "Bất tài đã hiểu." Hai người biểu hiện vẫn luôn rất bình thản, làm cho người bên cạnh nhìn cũng run sợ trong lòng. Ai mà không biết Thụy Vương Bách Lý Dực trước giờ vẫn luôn nổi tiếng là người có khuôn mặt lạnh như băng, hướng tới nàng mở miệng thì sẽ nhận kết quả gì? Ai ai cũng đều biết vị Trần Quận Tạ này là một tài tử xuất thần nhập hóa thơ văn. Người của hắn cùng với hắn trong văn chương luôn mang theo ý chí kiên cường cùng cố chấp. Rất nhiều quý tộc muốn lôi kéo hắn hắn đều xem thường, hiện nay hắn lại chủ động hướng về Thụy Vương chào hỏi còn coi trọng nha đầu bên cạnh Thụy Vương, theo lẽ thường Thụy Vương cũng sẽ đồng ý. Xét thanh danh của hắn, thật giống như cầu gì được lấy. Hiện nay lại bị cự tuyệt, không biết trừng sẽ nổi giận. Nhưng hôm nay hai người chuyện gì đều cũng không có, thế nhưng xem xét tình hình một phen, ánh mắt của mọi người ít nhiều cũng đặt lên người Thanh Vũ vẫn chưa mở miệng nói chuyện kia. Đương nhiên, bọn họ không biết được Thanh Vũ không thể nói chuyện, chẳng qua là cảm thấy đứa bé này có khí tức an yên hiếm khi có được trên người hài tử. Lông mày nàng đang nhăn nhăn biểu hiện nàng cũng không để tâm, khiến cho người ta không thể không liếc mắt nhìn, cũng càng phỏng đoán nhiều hơn. Một đứa bé như vậy, cũng không phải quá phong hoa tuyệt đại, làm sao xứng tầm với hai mỹ tỳ kia. Một người không nỡ buông tay, một người cầu mong không được. Thực sự là làm người ta hiếu kì. Mấy ngày này, cuộc sống yên bình của Thanh Vũ bắt đầu bị người ta vô ý quấy rầy, dần dần một nhóm người bắt đầu để ý tài hoa của nàng, cũng dần dần hiểu được nàng không thể nói chuyện. Lúc đó còn mấy tài tử than thở, "Thần Nữ không nói." Điều này minh chứng rằng tài hoa của nàng đã được công nhận. Mà Trần Quận Tạ ở một bên vẫn luôn âm thầm dõi theo nàng, cũng là người nhiệt tình nhất. Tối nay là một trong những ngày náo nhiệt nhất trong Châu Thành. Yên Hoa Lâu ngự bên bờ sông Lương Thủy sẽ thắp sáng lên đèn lòng đỏ, sáo trúc du dương. Đây là nơi giới quý tộc cùng các tài tử tụ hợp tổ chức Tiệc rượu Thi Họa. Vô cùng phô trương, cũng là phong lưu hết mức. Ở bên bờ đối diện Nguyệt Hoa Các lúc này cũng vô cùng rực rỡ, ánh đèn phản chiếu xuống mặt nước càng làm tăng lên vẻ Kiều Diễm của Nguyệt Hoa Các. Nguyệt Hoa Các tổng cộng có bảy tầng, hiện nay mỗi tầng cũng đều trật ních bóng người. Mỗi lần làm thơ sẽ có người phụ trách, Bách Lý Dực đương nhiên sẽ nằm trong nhóm người này. Thân phận càng cao, ở tầng các sẽ càng cao. Vì lẽ đó ở tầng bảy này đều chính là những nhân tài ưu tú nhất. Tài tử khắp nơi, tuấn kiệt đầy phòng. Trên tầng bảy sáo trúc du dương. Nam tử đều lấy Thương Lạc đứng đầu, thảo luận thơ văn, thưởng thức rượu ngon. Mà nữ tử đương nhiên cũng ở trong đó, lấy Thất công chúa đứng đầu, đề tài thảo luận đều là lấy tiếng đàn làm nhã hứng. Đâu đâu cũng có một mảnh Phong Hoa Tuyết Nguyệt. Bách Lý Dực ở trong hàng ngũ tiệc rượu, nhiều người bên trong như vậy nhưng nàng vẫn dẫn theo một người tới đây, ôm Thanh Vũ ngồi ở bên trái, Bách Lý Dực vô cùng mệt mỏi, nàng để hai tay khoát lên người Thanh Vũ, tùy ý để Thanh Vũ đút đồ ăn cho nàng, còn lộ vẻ ngả ngón tà mị. Hơi híp mắt, dưới ánh nến chập chờn, Bách Lý Dực đang thưởng thức đám tài tử kia ngâm thơ thưởng họa. Mà ở vị trí của Bách Lý Dực đương nhiên có vô số người chú ý. Đặc biệt làm đám nử tử ở bên phải kia. Đám nữ tử đang thảo luận về nhạc công, còn đang muốn ganh đua cao thấp, mà thị nữ bên cạnh Thất công chúa hơi nghiêng người hường về Thất công chúa nhẹ giọng nói, "Điện Hạ, người nhìn cái tên Thụy Vương kia, thật là không biết lễ nghi, cũng không hiểu tại sao Bệ Hạ lại để nàng chủ trì hội thơ này." Trong giọng nói có chút bất mãn xem thường Bách Lý Dực. Thất công chúa từ trước tới giờ luôn là người cẩn trọng, vì lẽ đó toàn bộ buổi tối nay trên khuôn mặt nàng luôn mỉm cười nhìn các tiểu thư phát biểu cái nhìn của mình. Giờ khắc này nghe tiểu thị nữ nói, mới liếc mắt nhìn sang yến hội bên kia của Thương Lạc, nhìn thấy Bách Lý Dực đang mệt mỏi cắn chặt lấy đôi đũa của Thanh Vũ không buông tha, ánh mắt híp lại, hiếm thấy ôn nhu như vậy. Trong mắt xẹt qua một tia mù mịt không tên. Thanh đạm thu lại tầm mắt, sau đó liếc nhìn tiểu thị nữ một chút, nhẹ nhàng lắc đầu, trong ánh mắt ẩn chứa chút uy nghiêm. Tiểu thị nữ kia mới ngừng nói, không dám nhiều lời. Đề tài của tài nữ bên này đang nói về phương diện đánh đàn, một vị tài nữ bên trái Thương Thu liền mở miệng nói, "Đều nghe nói Nguyệt Nhị công tử đánh đàn là tuyệt nhất trong thành, nhưng chúng ta chưa có vinh hạnh được thưởng thức qua, không biết hôm nay có thể có diễm phúc nghe thử một khúc được hay không?" Vị tài nữ kia chính là nữ tử nhà Đình Úy, lớn lên xinh đẹp tuyệt trần, lại mang dáng dấp của người con gái phương Nam. Tầm mắt của nàng đang rơi vào người con gái đối diện, mang theo ý cười. Cô gái kia hiển nhiên chính là Nguyệt Nhị công tử trong lời nói của nàng. Nam Hạ xưng hô cùng với Bắc Hoa không giống nhau. Ở Nam Hạ, nam nữ trẻ tuổi đều gọi là công tử. Mà ở Bắc Hoa, chỉ có nam tử mới được gọi là công tử, nữ tử chưa kết hôn sẽ được gọi là cô nương. Cho tới khi thành hôn xong, nam tử sẽ xưng là lang quân, còn nữ tử sẽ xưng là nương tử. Vì lẽ đó, gọi nữ tử là công tử cũng hiển nhiên là điều bình thường. Người được gọi là Nguyệt Nhị này chính là nữ tử nhà Thái Bộc, tên là Sở Nguyệt, rất có danh tiếng trong giới quý tộc Châu Thành. Giờ khắc này bị nữ tử kia nhắc tên, tầm mắt của mọi người đều đặt trên người nàng. "Chuyện này......" Ánh mắt của mọi người đột nhiên đặt lên người nàng như thế, nàng cũng có chút áp lực. Thất công chúa giờ khắc này cũng đang nhìn nàng, quét qua biểu hiện của các tiểu thư một hồi, sau đó khẽ cười một cái, "Chư vị công tử đều muốn nghe tiếng đàn của Nguyệt Nhị công tử, Nguyệt Nhị ngươi cũng nên đàn một khúc đi." Nghe được lời này của Thất công chúa, nàng mới ngượng ngùng cắn cắn môi, sau đó gật đầu đáp ứng. Thấy vậy, trong mắt Thất công chúa lóe lên ý cười hiếm thấy. Các vị tiểu thư xung quanh đều mặt mày hớn hở, gọi người đi lấy cầm. Thị nữ đứng hầu ở một bên ngoan ngoãn nói "Vâng", không bao lâu sau một chiếc cầm bằng gỗ được mang đến. Hiển nhiên, chuyện như vậy, là đã sớm chuẩn bị. Sở Nguyệt ngồi ở trước Cầm, thân tựa như phù liễu, mềm yếu nhu nhược. Nàng ngẩng đầu lên nhìn đám tài nữ khoác trên mình đủ loại y phục lụa là, thấy được bóng dáng Thất công chúa đang lạnh nhạt nhìn nàng, mới đưa tay đặt trên dây đàn, bắt đầu gảy đàn, tiếng đàn vang lên, âm thanh của sáo trúc xung quanh cơ hồ ngừng lại. Đám nam tử đang náo động bên kia cũng dần dần yên tĩnh, toàn bộ trong lầu các tầng bảy đều tập trung tầm mắt trên nữ nhân đang đánh đàn này. Cả lâu các đều thật an tĩnh, yên tĩnh đến nỗi chỉ nghe được tiếng đàn đang ngân nga vang lên. Mọi người đều đang nhắm mắt cảm thụ tiếng đàn, ngoại trừ chỉ có Bách Lý Dực. Nàng ôm Thanh Vũ, sau đó đem từng miếng đồ ăn đút cho Thanh Vũ, trên mặt Bách Lý Dực lúc đấy đều chan chứa ý cười. Thỉnh thoảng ngẫu nhiên có ác ý dùng đũa có dính rượu đút cho Thanh Vũ, thấy Thanh Vũ cau mày, sau đó cười nhợt nhạt, dù là ai cũng có thể nhìn ra Bách Lý Dực vô cùng sung sướng. Thanh Vũ nhìn nàng một cái, sau đó nắm lấy tay cầm đũa của nàng, nhẹ nhàng dùng sức đặt xuống, hiển nhiên là Thanh Vũ không muốn ăn nữa. Bách Lý Dực nhíu nhíu mày, đem tay không bắt được tay Thanh Vũ, dùng ngón tay trỏ viết ra ý của mình. Lòng bàn tay hơi lạnh của Thanh Vũ bị ngón tay nóng rực của Bách Lý Dực chạm vào, có chút ngứa ngáy, thật giống như cảm giác lúc Bách Lý Dực ôm nàng, một cảm xúc ấm áp không tên dâng lên trong tâm. Nàng nhìn vào đôi mắt của Bách Lý Dực, ở nơi sâu nhất trong đôi mắt Bách Lý Dực ánh lên một ánh sáng lấp lánh, cười ôn nhu yếu ớt, mang theo yêu thương cùng quyến rũ. Nàng ngược lại nắm tay Bách Lý Dực, viết vào lòng bàn tay Bách Lý Dực một chữ. Bách Lý Dực đương nhiên là biết nàng định nói cái gì, khóe mắt quét một vòng, giờ khắc này đặt lên trên người Sở Nguyệt đang đánh đàn, sau đó lại nhìn Thanh Vũ, vẻ mặt như không hề quan tâm. Hiển nhiên, tiếng đàn bên tai kia không hấp dẫn được Bách Lý Dực. Thanh Vũ chỉ có thể cười yếu ớt, sau đó đưa tay sửa lại một chút vạt áo của mình, hơi chút bất đắc dĩ. Sau khi chỉnh lại y phục chỉnh tề, liền ngoan ngoãn đem đầu đặt trong ngực Bách Lý Dực, nhìn người đang đánh đàn kia, chăm chú thưởng thức. Bách Lý Dực cúi đầu liếc mắt nhìn Thanh Vũ đang an tĩnh nằm trong ngực mình, nhìn thấy vẻ mặt an bình của nàng, duỗi ra ngón tay dài của mình, bóp bóp chóp mũi của nàng. Hiếm thấy Bách Lý Dực lộ ra nụ cười hiền hòa như vậy, vòng tay ôm nàng ấy vào lòng. Hàng loạt động tác này của Bách Lý Dực, người hữu tâm đương nhiên là có thể thấy được. Vẻ mặt cũng vô cùng khác nhau. Người thân thiết như Thương Lạc đương nhiên sẽ cười không có ý xấu, nhu hòa liếc mắt nhìn Thanh Vũ, sau đó liếc mắt nhìn Bách Lý Dực có chút cổ quái. Mà người ngoài như Thương Thu, thấy cảnh này, vô cùng nghi hoặc. Cho tới những người khác, tỷ như không ít tài tử mấy ngày nay để ý Thanh Vũ đang lộ vẻ mặt vô cùng tiếc hận, sau đó phức tạp nhìn Bách Lý Dực, mà những người khác đa phần là khinh khỉnh. Xem thường vị công tử Bắc Hoa kia, cũng xem thường luôn đứa bé ngoan ngoãn kia. Ánh mắt như thế, Bách Lý Dực cũng coi như không nhìn thấy. Bách Lý Dực luôn luôn cao ngạo quen rồi, cùng với việc nói nàng không tính toán không bằng nói là nàng không thèm để ý đi. Khúc đàn kết thúc, đương nhiên chiếm được rất nhiều khen ngợi. Sở Nguyệt lúc này vô cùng cao hứng, khách khí cảm ơn mọi người. Nam nữ trẻ tuổi không còn xa cách như trước nữa, mà đã bắt đầu giao lưu. Có người làm thơ, có người vẽ tranh, có người tấu nhạc có người ngâm Tiêu. Các tài tử bắt đầu bộc lộ tài năng, giống như là Khổng Tước bắt đầu sải cánh. Mà nữ tử, cũng bắt đầu hiển lộ tài hoa của mình. Một mảnh ca múa mừng cảnh thái bình. Vẫn đang nghe mọi người nói chuyện, Thương Lạc hiếm thấy nhàn rỗi như vậy, thở phào một hơi chạy tới bên cạnh Bách Lý Dực, rót chén rượu nhạt uống, "Cuối cùng là mở yến rồi." Chuyện còn lại để cho bọn họ tự làm là được rồi Thanh Vũ nhìn mặt mày hớn hở của Thương Lạc, giúp Thương Lạc rót một chén trà, đưa tới trước mặt hắn. Thương Lạc nhìn động tác của nàng có chút kinh ngạc, bất quá vẫn là đưa tay ra nhận, hướng tới Thanh Vũ ở ra nụ cười, "Vẫn là tiểu Thanh Vũ quan tâm ta." Hẳn là vậy, nói cả một buổi tối, hắn thật sự khát, người chung quanh một điểm quan tâm cũng đều không có. Thanh Vũ chỉ cười cợt, ra hiệu hắn uống chậm một chút. Hiếm thấy hắn toát ra vẻ nho nhã, Thương Lạc thấp giọng bắt đầu trò chuyện với Bách Lý Dực. Đại đa số thời điểm là hắn nói, Bách Lý Dực nghe, tuy rằng thỉnh thoảng Bách Lý Dực sẽ ậm ừ phát biểu vài ý kiến, nhưng đại đa số thời điểm là không nói gì. Mà Thanh Vũ, trước sau đều chỉ cười phụ họa, ôn nhu giống như tiên tử rơi xuống nhân gian. Cũng không biết có phải là vì Thương Lạc rời đi quá lâu hay không, đoàn người náo nhiệt cũng bắt đầu chú ý tới hắn, Sau đó liền bắt đầu chú ý tới ba người nam thanh nữ tú không coi ai ra gì kia. Thế là, Bách Lý Dực lại vô tình rơi vào trong tầm mắt mọi người. Hay là vốn dĩ nàng luôn nằm trong tầm mắt mọi người, giống như nằm giữa tâm bão, chỉ chờ cơ hội bộc phát. Giống như năm năm trước.......... Nàng - Bách Lý Dực, ở trong mắt người khác, xưa nay chưa bao giờ bộc lộ con người thật.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]