"Lão cha." Sở Thiên hơi có chút nghi hoặc, trong ấn tượng của hắn, Sở Vân vô luận gặp nhiều đau khổ đều có thể tươi cười gặp người, nhất là sẽ không trước mặt mình biểu lộ quá nhiều tình cảm. hắn cũng biết huyết đồng trên trán có chút kỳ dị, nhưng lão cha phản ứng cũng quá lớn, việc này tất có ẩn tình.
"Sưu!"
Không nói tiếng nào, Sở Vân trực tiếp biến mất tại chỗ, trong buồng truyền đến tiếng người đang lục lọi đồ vật.
Chỉ chốc lát sau, hắn một lần nữa trở lại trong sân, trên mặt đã không có nước mắt, vành mắt vẫn như cũ có chút đỏ, cả người trông tiều tuỵ hơn rất nhiều.
Sở Vân chậm rãi ngồi xuống băng ghế đá, tự rót một chén rượu tuyết hoa, cũng không chạm cốc cùng nhi tử của mình, đặt chén trên môi chậm rãi uống, cảm thụ trong miệng tuyết hoa tinh tế, để cồn như chạm đến sâu trong tâm linh, để cảm xúc và tâm tư trở lại bình thường, những hồi ức bị phủ bụi đã lâu dần được để lộ.
Thật lâu, hắn đặt chiếc chén tinh xảo xuống bàn đá theo đó chợt có tiếng thở dài vang lên, đình viện trống trải, không trung phiêu lãng, cuối cùng ánh trăng lại trở về trong hư vô.
"Bất tri bất giác ngươi đã lớn, nhưng nhớ lại việc mẹ ngươi rời đi, tựa như mới phát sinh hôm qua." Sở Vân rất cảm khái, cân nhắc một chút tiếp "Ngươi thật sự đã mở ra huyết yêu đồng, quả nhiên không ngoài dự đoán của mẹ ngươi."
Sở Thiên cũng giật nảy cả mình, điều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-vu-xung-ton/2085285/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.