《 Chiến hỏa 》 là một bộ phim truyền hình quan trọng tưởng niệm về một thời kiến quốc, vừa quay hình xong đã bắt đầu nhốn nhào vào giai đoạn biên tập, tất cả mọi người đều dốc lực để đuổi kịp đến tháng mười phát sóng, trên cơ bản Phùng Kiến Vũ mới vừa từ Tây Tạng trở về đã nghe học tỷ của mình nói đã thông cáo ra tin tức.
Lý Mộng cũng tham gia vào bộ phim này, cho nên trên phương diện giám sát Phùng Kiến Vũ ngược lại cảm thấy không có gì cần phải lo lắng. Từ sau lần trước Lý Mộng thay mình giải vây, Phùng Kiến Vũ và Lý Mộng đã có chút giao tình, hai người ngẫu nhiên cũng sẽ hẹn nhau ăn một bữa cơm. Phóng viên cũng từng một lần chụp được hai người cùng nhau ăn cơm, bất quá đều bị phía bên Lý Mộng dập tắt. Lý Mộng cảm thấy những loại tin tức loạn thất bát tao này vô cùng phiền, bên trong giới hầu như đều mơ hồ biết được bối cảnh của cô, thứ cô không muốn phát tán cũng chẳng ai dám làm loạn.
Vương Thanh nguyên bản có chút để ý mối thân thiết gần đây của Lý Mộng và Phùng Kiến Vũ, hắn biết Lý Mộng lúc trước chịu ra mặt giải vây cho Phùng Kiến Vũ là vì báo đáp Phùng Kiến Vũ ở trên núi từng cứu cô, thế nhưng nếu như Lý Mộng có ý tứ với phương diện kia, bạn trai mình bị người khác nhớ thương thật không phải là chuyện tốt. Về sau nghe nói hình như trong nhà Lý Mộng an bài hôn sự cho nàng, lúc này Vương Thanh mới thực sự thả lỏng cả người.
Vương Thanh từ lúc về lại Bắc Kinh lại tiếp tục bận rộn tối mày tối mặt, thời điểm Hoắc Phàm ở Tô Châu bắt đầu diễn concert, lại mời Vương Thanh đến làm khách quý một lần nữa. Sau đó hai người trở lại Bắc Kinh, Hoắc Phàm nói cái gì phải mời bằng được Vương Thanh ăn một bữa cơm, Vương Thanh không lay chuyển được cậu ta, chỉ có thể theo cùng.
Lúc Vương Thanh ra ngoài đi vệ sinh, vừa kéo cửa ra đã nhìn thấy Phùng Kiến Vũ đang đứng ở bồn rửa tay, hắn tiến lên vỗ một cái lên mông Phùng Kiến Vũ, Phùng Kiến Vũ xoay người lại vẩy cho hắn một mặt đầy nước.
"Làm gì a, đang ở ngoài công cộng như vậy, đừng có đùa giỡn lưu manh chứ." Phùng Kiến Vũ sớm đã nhìn thấy Vương Thanh ở trong gương, chỉ là không muốn lên tiếng.
Cậu đương nhiên biết được Vương Thanh trở về, vừa xuống máy bay không bao lâu Vương Thanh đã gửi tin nhắn cho cậu, nói Hoắc Phàm muốn mời hắn ăn cơm. Vừa vặn Phùng Kiến Vũ hôm nay cũng có hẹn ăn cơm ở bên ngoài, thế là nói với hắn sao, lát tối gặp nhau ở nhà, không nghĩ ở đây đã gặp nhau rồi.
"Ăn cơm với ai a, sao lại vừa vặn hẹn ở chỗ này?" Phùng Kiến Vũ nói với hắn cũng ở bên ngoài ăn cơm, Vương Thanh lúc ấy cũng không lắm miệng hỏi nhiều.
"Lý Mộng, biết em trở về đây không được mấy ngày, liền hẹn ra ăn một bữa cơm."
"Đi, chúng ta đi qua chào hỏi một chút."
Hai người vừa nói vừa đi ra ngoài, Phùng Kiến Vũ kéo lại tay áo của hắn một chút, "Không bằng em đi qua chào hỏi tiểu sư đệ của anh trước đi?"
Vương Thanh thấy cậu cười đến giống một con tiểu hồ ly, biết được người nọ khẳng định có âm mưu gì đó, Phùng Kiến Vũ kỳ thực tại thời điểm nổi lên tà tâm đùa ác, sẽ hoàn toàn phá vỡ ấn tượng của bạn đối với cậu ta. "Em đừng dọa cậu ta quá."
"Vương tiên sinh đối với tiểu sư đệ thật là tốt, sợ em sẽ hãm hại tiểu sư đệ của anh sao a." Phùng Kiến Vũ cố ý vặn vẹo ý tứ của Vương Thanh, bỉu bỉu môi, một mặt không vui.
Vương Thanh nhìn một chút nét mặt của cậu, buồn cười kéo cậu đi vào bao sương của của mình, "Đến, mang em đi dạo nhà trẻ, biểu hiện tốt một chút, ban đêm ca ca cho em ăn kẹo que."
Hoắc Phàm ở trong phòng ăn đến vô cùng vui vẻ, một miệng đầy dầu vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy Vương Thanh mang theo Phùng Kiến Vũ tiến đến.
Phùng Xây Vũ thấy vẻ mặt của cậu ta như đang trong mộng, nhất thời không nhịn được cười, "Hi, Tiểu Phàm Phàm, xin chào, chúng ta lại gặp mặt nữa rồi."
Hoắc Phàm bị cậu gọi như vậy lập tức đỏ mặt lên, "Anh đừng có gọi loạn như vậy có được không!"
Phùng Kiến Vũ thấy cậu ta giống như một con mèo nhỏ đang xù lông, cảm thấy hết sức thú vị, "Vậy Tiểu Phàm Phàm tiếp tục cùng sư huynh ăn cơm đi nha, anh ở ngay sát vách, hẹn gặp lại."
Chào hỏi Phùng Kiến Vũ xoay người rời đi, Hoắc Phàm tức bực giậm chân. Vương Thanh kéo ra cái ghế ngồi xuống, "Đại Vũ ở sát vách cùng những người khác ăn cơm, lát nữa anh muốn đi qua chào hỏi, cậu tự mình ăn một lát."
Hoắc Phàm rút khăn giấy vệ xoa xoa mấy ngón tay của mình, "Anh ta ăn cơm với ai?"
"Lý Mộng, trước kia chúng ta từng đóng phim chung."
Hoắc Phàm rốt cuộc nhịn không được mở miệng, "Sư huynh, anh ấy cùng nữ nhân khác ăn cơm anh không tức giận sao?"
Vương Thanh biết, con người Hoắc Phàm một khi nhịn không nổi, lời gì cũng đều nói quạch tẹt ra. Vương Thanh cảm thấy tối nay phải dứt khoát nói cho rõ ràng mới được, trước đó Tần Tang đã cùng hắn giải thích tình huống của Hoắc Phàm, hắn cảm thấy vẫn là phải để Hoắc Phàm sớm một chút hiểu rõ cậu ta đối với mình kỳ thật cũng không phải là tình yêu. "Tụi anh quen biết nhau đã mười năm rồi."
Hoắc Phàm cảm thấy có chút khó tin, cậu ta trước kia chưa từng nghe đến sư huynh mình từng nhắc qua anh ấy nhận biết Phùng Kiến Vũ.
"Nên nói là anh trước kia đơn phương yêu em ấy mười năm, trước kia anh rất muốn quen biết em ấy nhưng lại sợ em ấy cảm thấy mình quá đường đột, khi quen biết em ấy rồi lại sợ em ấy phát hiện ra tình cảm của mình mà xa lánh mình. Cho dù sau khi ở bên nhau, anh cũng lo lắng rất nhiều. Tỉ như có thể sẽ vì anh mà tạo thành ảnh hưởng gì với sự nghiệp em ấy hay không, tỉ như tương lai ba mẹ của em ấy có thể đồng ý chuyện của chúng ta hay không. Hoắc Phàm, em có biết loại cảm giác lo được lo mất là như thế nào không?"
Hoắc Phàm có chút mê mang, đây là loại tâm tình gì, cậu ta lắc đầu.
Vương Thanh thấy cậu ta lắc đầu, tiếp tục nói: "Bởi vì thực ra em cũng không biết cái gì là tình yêu, em cảm thấy trong cái vòng phức tạp này anh và Tần Tang đối đãi em tốt nhất, em mới đương nhiên cảm thấy rằng mình thích chúng ta. Em thích cùng chúng tôi ở cùng một chỗ, là bởi vì em cảm thấy chúng tôi sẽ không tổn thương em, sẽ chỉ đối tốt với em mà thôi. Kỳ thực em có suy nghĩ lại một chút, nếu có một ngày, Tần Tang có con của mình, chị ấy bắt đầu sủng ái con của mình sẽ không có thời gian quan tâm đến em nhiều như bây giờ nữa, em có phải cũng sẽ cảm thấy khó chịu hay không? Loại tâm tình này so với lúc phát hiện chuyện anh yêu đương, có phải là đồng dạng đau lòng như vậy?"
Hoắc Phàm khẽ giật mình, cậu tựa hồ chưa hề nghĩ đến Tần Tang có khả năng không quan tâm đến mình, chợt nghĩ nghĩ Tần Tang không quan tâm mình, lại bất chợt cảm thấy thương cảm trước nay chưa từng có.
"Nếu như em thật sự thích anh mấy năm, dựa theo tính cách của em, em khẳng định đã sớm nói với anh rồi. Nhưng khi em thấy Đại Vũ xuất hiện mới phát giác được không thoải mái, chẳng qua là cảm thấy em ấy cướp đi một chút quan tâm của anh đối với em mà thôi. Sư huynh có thể cam đoan, quan tâm đối với em tuyệt đối sẽ không thiếu, nếu em cảm thấy không vui, muốn tìm sư huynh hỗ trợ, sư huynh vẫn luôn luôn ở bên em mà."
Hoắc Phàm tựa hồ tìm lại được vui vẻ, "Sư huynh, anh về sau sẽ không không để ý đến em đúng hay không?"
Vương Thanh vỗ vỗ đầu cậu ta, "Yên tâm đi, anh đi sang sát vách, em lo ăn cơm thật ngon đi."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]