Chương trước
Chương sau
"Ai ai, mọi người đã nghe nói gì chưa, ngày hôm qua Diệp nữ thần bị thương."
"Trời ạ, đã xảy ra chuyện gì, có nghiêm trọng không!"
"Không biết nữa, dù sao Thanh ca đã chạy đến đó rồi."
Buổi sáng Phùng Kiến Vũ mới vừa thức dậy đã thấy mấy muội tử trong đoàn phim vây thành một chỗ líu ra líu ríu, Diệp nữ thần? Vương Thanh? Này không cần nghi ngờ chính là Diệp Đồng Trạch.
Mấy muội tử nhìn thấy Phùng Kiến Vũ, mau chóng đứng dậy lên tiếng chào hỏi, Phùng Kiến Vũ nhịn không được mở miệng hỏi: "Mọi người mới vừa rồi là đang nói đến Diệp Đồng Trạch sao?"
Mấy muội tử trên mặt đều lộ ra thần sắc lo lắng, "Đúng a, nghe nói rạng sáng hôm qua, Diệp nữ thần về đến Bắc Kinh, rất nhiều người hâm mộ nhận được điện thoại vào giờ đó. Sau đó có người hâm mộ tìm đường chạy đuổi theo xe, Diệp nữ thần liền xuống xe lý luận hai câu, hi vọng bọn họ đừng đuổi theo nữa. Kết quả có cái một người hâm mộ bởi vì quá kích động nhào đến ôm Diệp nữ thần, sau đó trong lúc lôi kéo, làm cho Diệp nữ thần bị ngã. Đại khái vào rạng sáng 4 giờ, Thanh ca biết được tin tức, ngay lập tức chạy đến đó, hiện tại cũng không rõ như thế nào."
Phùng Kiến Vũ gật đầu tỏ ý đã hiểu, dù sao cũng là bạn bè quan trong nhất của mình, Vương Thanh làm sao lại không lo lắng cho được.
"Nghe nói lúc Thanh ca rời đi sắc mặt rất là khó nhìn, tôi thật cảm thấy hai người bọn họ khẳng định là bạn trai bạn gái."
"Bọn họ thật sự trông rất xứng đôi a!"
Phùng Kiến Vũ cười cười, đối với những thứ bát quái này, cậu cũng không có hứng thú muốn nghe. Lúc xoay người cậu nghĩ nghĩ, cảm thấy bản thân cũng cần phải nên thăm hỏi một chút, thế là gửi wechat cho Vương Thanh, hỏi thăm tình trạng của Diệp Đồng Trạch một chút.
Nhưng mà đã phát tin nhắn đi một hồi vẫn chưa nhận được hồi âm của Vương Thanh, Phùng Kiến Vũ không khỏi có chút bận tâm, chẳng lẽ Diệp Đồng Trạch bị thương rất nghiêm trọng?
Hôm nay Vương Thanh không ở đây, cho nên Phùng Kiến Vũ cũng nhàn rỗi, dù sao đa số đất diễn của cậu chủ yếu đều cùng Vương Thanh chung với nhau.
Bất quá cho dù hôm nay cậu không cần diễn, cậu vẫn đợi tại studio, nhìn những người khác diễn xuất. Phùng Kiến Vũ kỳ thật rất thích ngồi ở studio, dù cho mình không có diễn, cậu vẫn thích xem người khác diễn, có thể học tập từ người khác.
Phùng Kiến Vũ đang xem hai người diễn viên gạo cội diễn đối xứng, lại nghe được Lý Sâm Nhài ở phía sau hô một tiếng: "Anh Tả Hữu."
Phùng Kiến Vũ quay đầu, nhìn thấy Tả Hữu mua rất nhiều thứ đến thăm hỏi mọi người, Phùng Kiến Vũ tiến đến, giúp Lý Sâm Nhài một tay tiếp nhận đồ vật trong tay Tả Hữu.
Khủy tay của Tả Hữu đụng đụng vào Phùng Kiến Vũ, "Anh đã xem qua phỏng vấn mới vừa rồi của Vương Thanh chưa?"
"A?" Phùng Kiến Vũ có chút kinh ngạc, căn bản không biết chuyện gì đã xảy ra.
Tả Hữu tức giận liếc mắt, "Em nói anh a, mặc dù anh không thích xem bát quái, nhưng tốt xấu gì anh cũng lăn lộn ở trong ngành này, anh làm ơn có thể chú ý một chút đến có chuyện gì đang xảy ra ở trong giới giải trí được hay không?"
Vừa nói, Tả Hữu đem điện thoại di động của mình đưa qua, "Đoạn video em đang xem vẫn còn mở, anh trả về một chút là được rồi."
Phùng Kiến Vũ nhìn thấy mấy chữ lớn tiêu đề vô cùng băt mắt: Vương Thanh nổi giận đùng đùng vì hồng nhan.
Phỏng vấn là lúc Vương Thanh ở trước cổng bệnh viện bị người vây quanh không nhịn nổi nữa, "Tôi hi vọng người hâm mộ có thể hiểu được, chỉ nên cùng thần tượng của mình giao lưu thông qua tác phẩm, thông qua hoạt động, thậm chí là một chút phỏng vấn. Nhưng tuyệt đối không thể tiếp cận đến sinh hoạt cá nhân của nghệ sĩ, ý muốn có thể rút ngắn quan hệ. Làm nghệ sĩ quả thật rất vui vẻ khi có được mọi người yêu thích, nhưng không có người nghệ sĩ nào hi vọng mọi người mỗi giờ mỗi phút đều vây quanh chúng tôi. Chúng tôi cần không gian, mọi người cũng hẳn cũng có cuộc sống riêng của mình."
Vương Thanh hiếm khi nói nặng lời, trong ấn tượng của Phùng Kiến Vũ, Vương Thanh luôn luôn cười lộ ra cả hàm răng trắng của mình. Vương Thanh có đôi khi cũng rất nghiêm túc, nhưng tuyệt sẽ không phải bộ dạng mang theo nộ khí như ngày hôm nay. Xem ra chuyện Diệp Đồng Trạch bị thương, Vương Thanh quả thật rất để tâm, Phùng Kiến Vũ bắt đầu cảm thấy, những tin đồn kia đại khái đều là thật, Diệp Đồng Trạch chính là bạn gái của Vương Thanh.
Mặc dù Vương Thanh nói đều là đúng, nhưng vẫn có một số người hâm mộ sau khi xem xong hẳn cũng sẽ không cảm thấy dễ chịu. Bản thân Phùng Kiến Vũ cũng là nghệ sĩ, sẽ dẫn đến hậu quả như thế nào, cậu hẳn cũng rõ ràng.
Tả Hữu thở dài, "Còn không phải sao, có một số người hâm mộ cảm thấy chịu không được, dù sao mỗi một người nghệ sĩ đều có dạng fans như vậy. Nhưng đại bộ phận đều là lý trí, số ít không chịu được thì sẽ bắt đầu mở miệng trách mắng thôi."
Phùng Kiến Vũ nghĩ nghĩ, lấy ra điện thoại di động của mình, nhìn thấy cái phỏng vấn trên top đầu weibo, nhấn nút chuyển phát: Rất cảm tạ có người hâm mộ yêu thích chúng tôi, nhưng hi vọng mọi người có thể lý trí truy tinh. Tôn trọng lẫn nhau, thấu hiểu cho nhau.
Weibo của Tả Hữu rất nhanh hiện lên thông báo, trong nháy mắt toàn thân Tả Hữu như muốn bạo phát: "Anh có phải bị điên rồi hay không, loại sự tình này cũng muốn hùa vào góp vui."
Phùng Kiến Vũ vô cùng tỉnh táo nhìn cậu ta, "Cậu có thể bảo chứng Diệp Đồng Trạch của ngày hôm nay sẽ không phải là một người nghệ sĩ nào đó vào ngày mai không, loại thời điểm này nếu như không có nghệ sĩ nào ủng hộ, đại khái sẽ còn có không ít người kẻ trước ngã xuống, kẻ sau tiến lên tiếp tục làm những chuyện nguy hiểm kia."
Sau khi Phùng Kiến Vũ chuyển phát, có rất nhiều minh tinh cũng nhao nhao tỏ thái độ, nhắc nhở mọi người nhất định phải lý trí truy tinh.
Tả Hữu hừ mũi một cái, "Anh đến cùng ủng hộ chính là Diệp Đồng Trạch hay là Vương Thanh a."
- Hoàn chương 14 -
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.