Tống gia, nói đúng hơn là toàn bộ võ lâm, trong những năm gần đây chỉ xảy ra một chuyện vui lớn nhất, đó chính là Tống Thiên thành thân. Tống phủ từ trên xuống dưới bận rộn tứ phía, khách khứa như mây, Tống Thiên mặc một thân hỉ phục, ngay tại cổng chờ đợi tân nương đến. Hắn có vẻ hơi hào hứng rã rời, thế nhưng trong đầu hoàn toàn suy nghĩ về chuyện khác. Quân Tống sau khi trải qua trận hải chiến tại Thập Tự Môn vào năm ngoái, một đường đi thuyền về hướng nam đến Nhai Sơn, Trương Thế Kiệt suất lĩnh quân đội vào núi đốn củi, ở nơi đó thành lập nên hành cung lâm thời. Trước mắt quân Tống thoạt nhìn là an toàn, thế nhưng người người đều biết, cùng nguyên quân giáp mặt giao chiến chỉ là chuyện sớm muộn. Tống Thế Hiếu chính là suy tính rất nhiều nhân tố, mới quyết định để Tống Thiên mau chóng thành thân, cho Tống gia lưu hậu. Tống Thiên lúc bắt đầu nghe nói muốn cho hắn lấy vợ, nội tâm mười phần kháng cự. Tống Thiên thật ra là người vô cùng có chủ kiến lại không thích bị người bài bố, hắn nghĩ rằng, cưới vợ nhất định phải là người mình thích, chứ không phải một người bản thân chưa từng gặp mặt, phụ mẫu xuất mệnh thì sẽ mù cưới câm gả. Nếu như mình không cách nào yêu thích đối phương, thì sẽ càng là một loại tổn thương cho cả đôi bên. Triệu Linh Vận nghe thấy Tống Thiên bảo rằng không muốn thành thân, tức khắc bắt đầu rơi lệ, không chịu nổi nước mắt của mẫu thân đại nhân, Tống Thiên cuối cùng không còn cách nào khác gật đầu chấp thuận. Kiệu hoa lâm môn, Tống Thiên vô vàn không tình nguyện, nhưng vẫn phải đem tân nương tiếp nhập môn gia. Ngay tại thời điểm hai người chuẩn bị bái thiên địa, phát sinh biến cố, hai tên gia đinh đột nhiên bị người một chưởng đánh bay, rơi vào trong đại sảnh, nương theo là một trận kêu thảm. Đám người bị biến cố xảy ra bất thình lình dọa sợ ngây người, nhao nhao quay đầu, Quý Phi Hàn một thân áo đỏ mang theo ý cười, vuốt vuốt tóc của mình đi đến. "Minh chủ, thành thân sao lại không mời ta đến dự?" Đám người vừa nhận thấy là đại ma đầu Quý hi Hàn, nhao nhao rút đao khiêu chiến, người người cảm thấy bất an. Tống Thiên ra hiệu cho mọi người không nên động thủ, hắn tiến về phía trước một bước chắp tay nói: "Giáo chủ bận rộn, không dám quấy rầy." Quý Phi Hàn thu hồi ý cười, "Ta còn cho là, ta cùng minh chủ kết thành minh hữu, minh chủ hẳn là lấy ta làm bằng hữu, chuyện vui lớn như vậy, vậy mà lại không cho ta biết một tiếng." Tống Thiên mới cùng Quý Phi Hàn kết minh không lâu, hắn biết bản thân không thể đắt tội Quý Phi Hàn vào lúc này, nên hắn chỉ có thể tiếp tục khuôn mặt tươi cười nghênh nhân,"Giáo chủ đã có thời gian, đương nhiên là khách quý, người đâu......" "Không cần."Quý Phi Hàn tay áo dài vung lên, "Ta hôm nay đã đến đây, thì ngay mặt hỏi minh chủ một số việc, minh chủ còn nhớ phải đáp ứng với ta ba chuyện?" Tống Thiên nhìn thấy Tống Thế Hiếu cau mày, thần tình đã tức giận, biết được nếu lại tiếp tục hao phí thêm thời gian nữa, Tống Thế Hiếu tất nhiên sẽ động thủ. "Tự nhiên nhớ rõ." Quý Phi Hàn nhãn quan sáng rực nhìn chằm chằm vào Tống Thiên, từng câu từng chữ, "Ta muốn ngươi, không được thành thân." Lời này vừa nói ra, mọi người đều giật mình, trong lúc nhất thời hai mặt nhìn nhau, cũng không dám hỏi ra tiếng, tràng diện không ai cười nỗi. "Hừ!"Tống Thế Hiếu tức giận hừ một tiếng, "Nực cười, Tống Thiên hôm nay có thành thân được hay không, không phải do ngươi làm chủ, ngươi dựa vào cái gì không cho hắn thành thân?" Quý Phi Hàn khóe miệng hơi nhếch lên, "Nhìn thấy minh chủ thành thân, ta vẫn là người cô đơn, thấy cảnh thương tình. Minh chủ là đáp ứng, hay là không đáp ứng? Chúng ta minh ước, còn hữu hiệu sao?" Tống Thiên tự nhiên biết Quý Phi Hàn chính là nói lời khùng điên, nhưng hắn cũng biết, hôm nay nếu như không đáp ứng Quý Phi Hàn, minh ước giữa bọn họ sẽ không còn giá trị nữa. "Ta...... Đáp ứng ngươi......" Vừa dứt lời, tân nương dùng tay xốc lên khăn mạn cô dâu, một đôi mắt to tràn đầy nước mắt, một bộ thần tình không dám tin xooáy vào Tống Thiên. Đây chính là lần đầu tiên Tống Thiên nhìn thấy bộ dáng vị tân nương của mình, hắn bị cặp mắt rưng rưng nước mắt kia nhìn chằm chằm, có chút nghiêng đầu, không dám cùng nàng đối mặt. "Hỗn trướng, ngươi nói cái gì!"Tống Thế Hiếu chỉ vào Tống Thiên, "Ngươi hôm nay nếu dám từ bỏ Hoa Liên, ta liền xem như không có nghịch tử này như ngươi nữa." Quý Phi Hàn hài lòng gật đầu, "Như vậy, nếu hôm nay minh chủ không còn chuyện gì vướng bận nữa, thì đến với ta bàn hạ đại kế đi." Nói xong, Quý Phi Hàn quay người rời đi, Tống Thiên ở ngay tại chỗ ngơ ngơ ngác ngác, mở ra bước đầu tiên. Tống Thế Hiếu thấy thế, lửa giận công tâm, "Nghịch tử, ngươi hôm nay bước ra khỏi cái cửa này, ngươi không còn mang họ Tống nữa." Tống Thiên ngẩng đầu thở dài, quay người quỳ xuống, "Cha, con biết con bất hiếu, nhưng quốc gia làm trọng, tha thứ con bất hiếu." Dứt lời, Tống Thiên đi theo thân ảnh của Quý Phi Hàn cùng nhau rời đi, lưu lại phụ mẫu thương tâm gần chết cùng một đám tân khách hai mặt nhìn nhau. // Buổi trưa quay xong một màn này, bước ngoặc lớn nhất trong toàn bộ bộ phim xem như đã hoàn tất. Diễn viên diễn vai Hoa Liên tân nương của Tống Thiên trong bộ phim tên là An Văn, nghe nói là một người mới vừa đóng máy xong một bộ phim truyền hình. Hoa Liên trong toàn bộ kịch bản, chỉ được lên hình một lần, nhưng vì một lần này, ít nhiều người cũng nguyện ý tranh nhau đến sứt đầu mẻ trán. An Văn trổ hết tài năng, cũng xác thực có chút kỹ thuật và giá trị nhan sắc. Tả Hữu bát quái ngồi xổm ở bên người Phùng Kiến Vũ, hỏi rằng Phùng Kiến Vũ cảm thấy An Văn như thế nào. Phùng Kiến Vũ liếc mắt nhìn cậu ta, "Nếu như chỉ nói về diễn, một màn kia rất tốt, một lần đã vượt qua." Tả Hữu còn muốn nói thêm điều gì, Phùng Kiến vũ lung lay ngón tay, "Chuyện khác tôi không có đánh giá, không nên hỏi tôi, tôi cũng không rõ ràng." Tả Hữu biết Phùng Kiến Vũ không thích trò chuyện bát quái, nhưng lần này cậu ta thực sự rất muốn bát quái, "Em nghe nói cô ta tối hôm qua còn mượn danh nghĩa muốn đối diễn, đi vào phòng của Vương Thanh." Phùng Kiến vũ hô hấp dừng lại, nhìn Tả Hữu một chút, Tả Hữu một bộ biểu lộ anh mau hỏi em a, mau hỏi em a nhìn xem Phùng Kiến Vũ. "Tôi không có hứng thú." Tả Hữu thấy Phùng Kiến Vũ căn bản không có phối hợp, tức giận trợn mắt trừng một cái, "Kết quả không đến ba phút, bị Vương Thanh ném ra ngoài." Phùng Kiến vũ đang uống nước, phốc một tiếng toàn bộ phun ra ngoài. Tả Hữu thấy cậu phản ứng lớn như thế, thế là xít gần nói: "Thế nào, có phải là phi thường bạo không, có muốn nghe một chút hay không?" Phùng Kiến Vũ lau lau miệng, biết hôm nay mình không muốn nghe cũng phải nghe, "Nói đi." Tả Hữu lập tức luyên thuyên, "Thật sự là ném ra đó, Vương Thanh nắm lấy cánh tay của cô ta, mở cửa phòng của mình, trực tiếp đem An Văn ném ra ngoài, sau đó bành một tiếng đóng cửa lại. An Văn ở ngay tại cửa ra vào mắng một câu mẹ nó anh ta có phải là không được hay không a, sau đó liền bỏ đi. Chúng ta bây giờ đều đang đoán, Vương ảnh đế hoặc là không được, hoặc là chính là gay." Phùng Kiến Vũ búng lên cái trán Tả Hữu một cái, "Đừng có ở phía sau nói bừa." - Hoàn chương 07 -
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]