"Phùng Kiến Vũ, vai diễn này là một vai diễn vô cùng quan trọng, chủ chốt cả bộ phim, là nhân vật linh hồn của cả bộ phim, vô cùng thích hợp với cậu." Sau khi Phùng Kiến Vũ tốt nghiệp từ học viện điện ảnh, lần đầu tiên nhận được vai diễn quan trọng như vậy, cậu có cảm giác nhân sinh của mình đơn giản chính là tinhquangđạiđạo(1),phảng phất sau khi diễn xong bộ này, hẳn là còn có thể tiến vào Hollywood. "Xin hỏi là vai diễn như thế nào?" Phùng Kiến Vũ ánh mắt tràn đầy mong đợi nhìn đạo diễn. Đạo diễn chỉ vào ba chữ đại ma vương trên kịch bản, "BOSS cuối cùng, chỉ cần mang một cái nón vải đen là được rồi, từ đầu đến cuối đều không cần phải lộ mặt." // Phùng Kiến Vũ đột nhiên thức tỉnh, ra khắp một thân mồ hôi, cậu nhìn trần nhà, há miệng to thở hào hển. Đã bao nhiêu năm, vẫn là cơn ác mộng này. Hàng năm đều nằm mơ thấy thời điểm lúc mới vừa vào vòng giải trí, bản thân nhận được kịch bản thứ nhất. Cậu cứ nghĩ bản thân tốt nghiệp từ học viện điện ảnh có tiếng, được hệ chủ nhiệm đề cử vào đoàn phim. Kết quả vừa vào đoàn phim, cậu cũng biết được chính mình đã bị đùa giỡn. Vốn là hệ chủ nhiệm đề cử cậu đi diễn cũng không phải là nhân vật này. Nghe nói sau đó vai diễn đã được đầu tư tốt cho người khác rồi, lúc sau diễn viên đó nghe nói nhân vật này mới ban đầu là dành cho Phùng Kiến Vũ, vì vậy nhìn cậu thế nào cũng không vừa mắt, liền giựt giây kim chủ của mình, chỉnh Phùng Kiến Vũ, vì vậy mới có một vai BOSS cuối cùng từ đầu đến cuối không nói một chữ không cần ló mặt như vậy cho Phùng Kiến Vũ. Nhưng cái vai diễn đó, Phùng Kiến Vũ cuối cùng vẫn cắn răng chấp nhận, cho dù căn bản cậu không được lộ mặt. Cuối cùng vẫn là tinh thần chuyên nghiệp của Phùng Kiến Vũ đánh động đạo diễn, khi lúc cậu sắp chết, đạo diễn cho cậu tăng thêm một ống kính để lộ mặt. Hiện tại hôm nay, địa vị của Phùng Kiến Vũ ở vòng giải trí đã là hô phong hoán vũ, vị đạo diễn năm đó, nhìn thấy cậu cũng chỉ có thể gật đầu cúi người chào. Nhưng Phùng Kiến Vũ chưa từng nghĩ đến muốn trả thù ông ta, dù sao phép tắc sinh tồn trong vòng giải trí, cậu cũng từng là người hưởng qua. // Lý Sâm Nhài dựa theo thời gian mỗi ngày, thời điểm đúng 7 giờ đã đến nhà Phùng Kiến Vũ, sau đó đặt từng món điểm tâm dọn ra bàn cơm. 7 giờ 05 phút, Phùng Kiến Vũ ăn mặc chỉnh tề đi ra, sau đó ngồi xuống vừa ăn điểm tâm, vừa nghe phụ tá báo cáo lịch trình hôm nay. "9 giờ có hẹn với《 Tinh chi Thanh 》 làm phỏng vấn, 3 giờ chiều là quay chụp cho《 Thời thượng SOCOOL tiên sinh, buổi tối 7 giờ đến phòng thể dục, hôm nay thời gian tương đối rộng rãi." Phùng Kiến Vũ gật đầu một cái, cũng không có mở miệng nói chuyện, Lý Sâm Nhài kéo ra cái ghế ngồi xuống, mở ra weibo của Phùng Kiến Vũ. "Anh đã bốn ngày không có phát weibo rồi, lần trước anh chuyển phát một cái weibo đã đến 27W rồi a." Nuốt xuống một ngụm sữa tươi cuối cùng, Phùng Kiến Vũ lau miệng, "Hôm nay sau khi kết thúc công việc, trên đường đến phòng thể dục, em có thể phát một cái weibo." Lý Sâm Nhài ngẩng đầu nhìn cậu, "Vũ ca, tại sao không phát hình anh lúc đang ở phòng thể dục?" Phùng Kiến Vũ khó nhịn có chút ngượng ngùng cười cười, "Hiệu quả gần đây không lớn lắm, qua một đoạn thời gian nữa đi." Lúc đồng hồ 7 giờ 30 phút, hai người đúng giờ ra cửa. Phùng Kiến Vũ vẫn luôn rất tuân thủ thời gian, đối với công việc, cậu cho đến bây giờ đều là có thể đến sớm thì tuyệt đối sẽ không đến muộn. // Trần Mạc Văn hôm nay từ rất sớm đã đến tiệm hóa trang thượng hạng làm trang điểm, hôm nay là phỏng vấn Phùng Kiến Vũ, cô không muốn xảy ra một chút không may. Trần Mạc Văn bắt đầu từ lúc trung học năm hai, đã trở thành người hâm mộ chân chính của Phùng Kiến Vũ, cô vẫn nghĩ nếu như bản thân có thể trở thành ký giả là tốt rồi, có thể chạy theo mỗi một hoạt động của Phùng Kiến Vũ. Vậy mà chuyện từ từ lệch khỏi quỹ đạo, cô vốn là muốn làm ký giả, cuối cùng lại không giải thích được trở thành người chủ trì. Vì vậy cô lại nghĩ, một ngày nào đó, bản thân có thể gây dựng một chuyên mục riêng, nhất định có thể phỏng vấn được Phùng Kiến Vũ. Ba năm sau, Trần Mạc Văn vì chính mình gây dựng được một chuyên mục riêng, chính là 《 Tinh chi Thanh 》. Hôm nay, ước mơ của cô đã thực hiện được, tiết mục của cô, rốt cuộc cũng đã mời được Phùng Kiến Vũ. Trần Mạc Văn trước mỗi lần làm phỏng vấn, luôn sẽ làm xong tư liệu cho mỗi nghệ sĩ, cho nên những nghệ sĩ đều cảm thấy tiết mục phỏng vấn của cô luôn rất được tôn trọng. Vậy mà lần này, Trần Mạc Văn tư liệu gì trước phỏng vấn cũng đều không làm, bởi vì đối với Phùng Kiến Vũ, cô thật sự hiểu rất rõ rồi, giống như tất cả những người hâm mộ điên cuồng, đối với mọi chuyện của Phùng Kiến Vũ thuộc rõ như lòng bàn tay. Thời điểm Phùng Kiến Vũ tiến vào hiện trường ghi hình, Trần Mạc Văn vẫn còn giữ vững sự thận trọng nên có của một người chủ trì. Nhưng là chỉ có chính cô biết, lòng bàn tay mình đã toát đầy mồ hôi. Tiết mục ghi hình một mực vô cùng thuận lợi, bởi vì hiện tại Trần Mạc Văn đối với Phùng Kiến Vũ hiểu rất rõ, cho nên vấn đề được hỏi lên cũng làm cho cậu hết sức vui thích. Thường thường đều phải đối phó với ký giả xảo trá, một số người chủ trì cũng không hiểu biết rõ về mình, sẽ hỏi ra một số vấn đề hơi có chút lúng túng. Vậy mà hôm nay không khí tương đối tốt, sau khi kết thúc ghi hình, Phùng Kiến Vũ cùng Trần Mạc Văn bắt tay nhau một cái, tán dương: "Cô là một người chủ trì rất tốt." Đêm hôm đó Trần Mạc Văn trở về khóc suốt một đêm, không có gì so với chuyện được thần tượng mà mình thích công nhận càng làm cho người ta đáng giá vui vẻ. Trần Mạc Văn thề, cô nhất định sẽ trở thành người chủ trì tốt nhất trong giới chủ trì. - Hoànchương 01 - _____________________ (1) Tinhquangđạiđạo: Mộtđườngđượcsaosángchiếurọi, hàmýcóphúctinhsoisáng, mộtđườngthuậnlợi, maymắn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]