Ông chủ Vương thời điểm tâm tình không tốt thì không muốn làm việc, thời điểm tâm tình quá tốt thì lại càng không muốn làm việc, hắn một tay ném hết đi mọi công việc, trực tiếp chạy về nhà. Lúc đi ngang qua tiệm bánh ngọt, ghé vào mua mấy khối bánh ngọt trang trí đẹp đẽ, mùi bánh trong tiệm chung quy cũng không tệ, Vương Thanh len lén nếm thử một miếng, vị béo béo ngọt ngọt khiến cho hắn có chút không thích ứng, thật không hiểu nổi khẩu vị của con trai thế nào mà lại kém hơn mình nhiều đến vậy?
"Đại bảo bối! Ba ba đã trở lại! " Vương Thanh vừa vào cửa, đặt bánh ngọt cầm trên tay lên bàn ăn, nhìn thấy Phùng Kiến Vũ đang chơi xếp hình, ngón tay có chút vặn vẹo ngón làm thế nào cũng ghép không tốt được một mảnh ghép, gấp đến độ cái ót đổ đầy mồ hôi.
"A...... " Phùng Kiến Vũ ngẩng đầu lên, đem mảnh ghép đnag cầm trực tiếp thả vào trong tay Vương Thanh, lại chỉ chỉ vị trí khoảng trống kia, muốn Vương Thanh giúp nó ghép cho xong.
"Đến, ba ba giúp con ghép." Vương Thanh thoắt một cái liền hoàn thành tấm ghép hình, xoay người hôn lên mặt Phùng Kiến Vũ mấy cái, "Hiểu Vũ, con thật sự là Hiểu Vũ của ba...... thật tốt quá, rốt cuộc con đã trở lại." Vương Thanh sợ mình không nhịn được khóc lên, dùng sức đè nén tâm tình, đem bánh ngọt đưa đến trước mặt nó, "Cho con, mới vừa mua, có muốn ăn không?"
Phùng Kiến Vũ nhìn bánh ngọt hết sức bắt mắt, trong đầu vẫn còn vương vấn câu nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-vu-thanh-phu/142428/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.