"Tìm được rồi, Đại Vũ?. Chúng ta đi thôi, không cần dọn nữa".
Phùng Kiến Vũ vội vội vàng vàng đem lọ thuốc kia cất đi, xoay người thu dọn quần áo của Vương Thanh: "Dọn xong rồi hẳn đi, không thể để loạn thế này được. Muốn làm ổ cho Tháp Tháp à?".
Trong đầu cậu loạn thành một đàn, hoàn toàn không thể bình tĩnh được, cậu không có cách nào tưởng tượng ra rốt cuộc tại sao lọ thuốc trầm cảm hết hạn kia lại có thể xuất hiện trong hộp của Vương Thanh.
Vương Thanh giúp đỡ cậu thu dọn đồ đạc, đột nhiên cảm thấy sắc mặt cậu không đúng: "Làm sao vậy, phòng anh chỉ là hơi bừa chút thôi, sao sắc mặt em lại khó coi như vậy?".
Hắn đưa tay qua sờ mặt cậu một chút, liền bị Phùng Kiến Vũ né tránh.
"Anh xem anh đi, bừa như vậy, sau này phải thu dọn cẩn thận biết chưa?".
"Ừ".
Phùng Kiến Vũ đem hai bộ quần áo của hắn từ trong tủ ra: "Em thấy trời sắp trở lạnh rồi, anh mang theo đi".
Vương Thanh hướng phía mặt cậu hôn một cái, rồi sờ sờ cổ cậu, nhìn sắc mặt cậu tốt lên mới nở nụ cười: "Em thật khó dỗ".
Phùng Kiến Vũ trừng mắt liếc hắn: "Không bảo phải đi sao?. Dọn xong rồi thì đi nhanh lên".
Vương Thanh bê chăn, Phùng Kiến Vũ cầm hai bộ quần áo, đúng lúc ra đến cửa thì phía trước vang lên tiếng cạch cạch mở cửa.
Mẹ Vương ngoài cửa và đôi vợ chồng son trong nhà đối diện nhìn nhau, chột dạ nhất chính là Phùng Kiến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-vu-cu-the-theo-duoi-cau/3235879/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.