Phùng Kiến Vũ chớp chớp mắt mấy cái, lại lấy kính xuống cuống quýt dùng tay áo lau đi lau lại mấy lần mới đeo lên, nhưng hình ảnh Vương Thanh cầm đồng tiền vẫn còn sừng sững trước mặt. Phùng Kiến Vũ lúc này mới xác định bản thân không phải nhìn nhầm, người trước mặt cậu thật sự là Vương Thanh.
“Ôi chao, ai... À.. Vương Thanh, anh cũng tới đây ăn sao?”.
Từ Khoát trông ngóng nhị ca của hắn đi nhặt tiền mãi vẫn không thấy về, đi ra tìm liền bắt gặp Vương Thanh và Phùng Kiến Vũ đang đối mặt ở cửa.
“Tôi giới thiệu một chút. Đây là nhị ca của tôi Phùng Kiến Vũ, bên kia là lão Đại Cốc Nam, bên kia nữa là lão tứ Mã Dung. Còn đây là người nhặt được điện thoại của tôi, Vương Thanh”.
Vương Thanh cái gì cũng không để lọt vào mắt, trong mắt hắn bây giờ chỉ nhìn thấy hai lỗ tai đang bắt đầu hồng lên của Phùng Kiến Vũ.
“Cậu tới ăn à...”.
Giọng nói Vương Thanh rất nhỏ, nhưng Phùng Kiến Vũ lại nghe rất rõ ràng. Lắp bắp cả nửa ngày mới phun ra mấy chữ: “Phải, phải, phải. Phải, phải đi...”.
“Hai người quen nhau à?” Từ Khoát mang vẻ mặt kinh ngạc: “Trùng hợp đến vậy sao?. Đúng là duyên phận á!”.
Phùng Kiến Vũ đầu óc loạn hết cả lên, bỗng nhiên bật dậy nói: ”À... cái này. Cố Ninh tìm tôi có việc, tôi đi trước, các cậu cứ về đi. Tạm biệt, hẹn gặp lại!”.
Phùng Kiến Vũ tay cầm áo khoác đi hết hai con phố mới cảm giác được cái lạnh của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thanh-vu-cu-the-theo-duoi-cau/3235838/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.